Cả người Liễu Ngọc Như sững sờ ở trong kiệu, khi nàng vén khăn voan lên thật ra cũng không nghĩ rằng Diệp Thế An sẽ thật sự trở về. Nàng đã tính toán thời gian, người này vừa mới tham gia thi Hương xong, theo lý mà nói thì nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới trở về.
Bây giờ hắn xuất hiện ở đây làm cho trong đầu nàng hơi rối loạn.
Vì cái gì mà hắn lại về sớm?
Có thể hay không…. Có thể hay không……
Trong đầu Liễu Ngọc Như đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ không có khả năng như vậy, nhưng nàng lập tức đè lại suy nghĩ của mình. Nàng là một người bình tĩnh biết kiềm chế, bây giờ suy nghĩ trong đầu này quá nguy hiểm, nàng hít sâu một hơi, đè suy nghĩ đang sinh sôi này xuống.
Nàng rũ đôi mắt, đội khăn voan lên, trong tiếng sáo và trống mà đi đến trước cửa Cố phủ.
Nàng khiến bản thân mình không suy nghĩ gì cả, tiếp nhận lụa hồng từ tay Cố Cửu Tư, đi theo Cố Cửu Tư vào trong. Xung quanh là âm thanh của quan lễ nghi kêu uống, là tiếng pháo, là tiếng chúc mừng của rất nhiều người đến Cố phủ đòi tiền thưởng, nàng bước qua cánh cửa của Cố gia dưới tiếng diễn tấu của sáo và trống, sau đó là đến lễ đường.
Sau đó nàng và Cố Cửu Tư bái thiên địa.
Không có sự ngượng ngùng căng thẳng như dự đoán, hoàn toàn khác với hôn lễ mà nàng đã từng chờ đợi, giờ phút này, đáy lòng nàng bình tĩnh lại mờ mịt, cảm thấy đây hoàn toàn là một nghi thức, nàng cũng không suy nghĩ gì.
Hai người bái đường, có người dìu nàng vào phòng tân hôn, nàng một mình ở trong phòng tân hôn chờ đợi, quy củ trùm khăn voan, không nhúc nhích.
Ấn Hồng ở lại trong phòng, sự huyên náo bên ngoài hoàn toàn đối lập với sự im lặng bên trong phòng, Ấn Hồng lấy một chút điểm tâm nói với Liễu Ngọc Như: "Tiểu thư, buổi sáng người chưa ăn gì cả, hay là ăn vài miếng đi?"
"Không được." Liễu Ngọc Như trả lời, nói với Ấn Hồng: "Khăn voan phải đợi lang quân lấy xuống, nếu vô ý làm rớt là điềm xấu."
Nghe thấy lời này của Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng ngẩn người, nàng đặt chén đĩa xuống, thở dài.
Nàng cùng lớn lên với Liễu Ngọc Như, đương nhiên là biết Liễu Ngọc Như đã vứt bỏ đi điều gì, giờ phút này thấy Liễu Ngọc Như vì cuộc hôn nhân này mà cúi đầu, trong lòng nàng không biết làm sao, còn có hơi khổ sở.
"Hôm nay nô tỳ ở bên ngoài," Ấn Hồng do dự: "Nhìn thấy Diệp đại công tử vội vàng đuổi theo, người nói xem hắn có phải….."
"Ăn nói cẩn thận."
Liễu Ngọc Như lên tiếng nhắc nhở Ấn Hồng.
Nhưng mà lời nói của Ấn Hồng ở trong lòng nàng, đừng nói là Ấn Hồng, ngay cả bản thân nàng cũng nổi lên gợn sóng.
Chỉ là lý trí kiềm chế nàng, nàng bình tĩnh nói: "Hiện tại ta đã gả vào Cố gia rồi thì chính là người của Cố gia. Mọi thứ ngày hôm qua như đã chết vào ngày hôm nay, đừng nhắc lại, nếu để người khác nghe thấy, sợ là sẽ gây rắc rối."
Ấn Hồng biết Liễu Ngọc Như nói có lý, nàng không cam lòng trả lời "Vâng", cũng không nói nữa.
Tiệc rượu được tổ chức suốt đếm, Cố Cửu Tư chậm chạp trở về, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu sau, Liễu Ngọc Như chợt nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau đó là giọng nói của Diệp Vận vang lên, nói với những người khác: "Cố phu nhân bảo ta tới với tân nương tử, các ngươi đi xuống đi."
Nghe thấy Diệp Vận đến, Liễu Ngọc Như không khỏi có hơi kinh ngạc, nhưng nét mặt nàng bất động, sau khi nghe thấy tiếng mọi người xung quanh lui xuống, Diệp Vận đứng ở cửa, do dự một lát, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Như, thở dài nói: "Hiện giờ cũng không có những người khác, ta đến giúp tỷ, tỷ lấy khăn voan xuống đi, lát nữa có người đến thì trùm lên lại là được rồi."
"Quy củ không thể bỏ." Liễu Ngọc Như cung kính trả lời: "Chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi, cũng không sao."
"Tỷ đó," Diệp Vận có hơi bất đắc dĩ, nàng cũng không ép buộc, ngồi xuống nói: "Há mồm ngậm miệng luôn là quy củ quy củ, trong lòng còn buông thả hơn ai hết, trong lòng ngoài mặt không đồng nhất như vậy, sau này phải chịu khổ đó."
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận nói chuyện, cảm thấy giống như khi chưa xuất giá, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một chút khổ sở. Nàng không biết vì sao mà rất muốn hỏi thăm Diệp Vận một chút tin tức về Diệp Thế An, nhưng nàng lại biết là không thích hợp, vì thế nàng không nói gì, chỉ nói: "Sao muội lại tới đây?"
"Ta uống rượu mừng ở tiệc rượu bên ngoài đó," Diệp Vận giải thích: "Là Cố phu nhân tới tìm ta, nói tỷ một mình ở trong phòng chờ lâu rồi, sợ tỷ chán nên bảo ta đến với tỷ."
Nghe thấy thế, trong lòng Liễu Ngọc Như hơi lo lắng. Giang Nhu là bà bà tốt, bà tốt với nàng, nàng ghi tạc trong lòng.
"Cố phu nhân có lòng rồi."
"Còn không phải sao?" Diệp Vận cắn hạt dưa, thở dài: "Có đôi khi ta cũng không biết tỷ gả vào Cố gia là tốt hay không tốt, bà nội ta tuy rằng thích tỷ, nhưng bà ấy thật sự là không làm được tốt như Cố phu nhân. Mẫu thân ta thì càng khỏi nói, không tìm tỷ gây phiền phức là tốt rồi. Chỉ là tỷ từ trước đến nay quy củ, phỏng chừng bà ấy cũng không tìm được gì."
Thật ra hiện tại Diệp Vận nói những lời này có hơi không ổn, nhưng Liễu Ngọc Như lại không ngăn cản. Nàng biết tính tình xưa nay của Diệp Vận, nói xong, Diệp Vận thuận miệng nói: "À, ca ta đã về rồi, tỷ biết rồi nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!