Tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời nhô cao, tiếng bán bánh rán ngào đường vang lên, chỉ dùng tai nghe cũng đủ bên ngoài náo nhiệt như thế nào, khắp nơi đều là bước chân của người người lớp lớp.
Có người hầu tới gọi Mộ Diên dậy, lúc xuống tầng thì trên bàn gỗ đàn màu vàng đã bày đĩa bánh bao và hoành thánh gạch cua cực kỳ hấp dẫn.
Phó Hàn Sanh đã đi đến thương hội. ở công quán chỉ còn lại mấy người hầu và bà tử mà thôi.
Lục Võ đã đi rồi nên giờ đứa con gái Thất Thất của anh ấy được giao cho mẹ Triệu nuôi nấng, Mộ Diên hỏi mẹ ruột của Thất Thất là ai sau đó nghĩ có lẽ người đó đã nhắm mặt xuôi tay rồi.
Mẹ Triệu thở dài, chỉ nói Thất Thất là đứa trẻ đáng thương, mẹ ruột của cô bé là kỹ nữ ở Vạn Hoa Lâu, sau khi Lục Võ say thì có đêm tình với cô ta, mẹ Triệu mắng người kia là kẻ dơ bẩn, tuổi còn nhỏ đã bán đi thanh xuân để kiếm cơm, làm cho Lục Võ từ một người hiền lành thành thật trở nên thần hồn điên đảo, cô ta đã bị nhiều người đàn ông đụ như thế rồi đến khi có Thất Thất thì lại nói đó là đứa con của Lục Võ.
Mộ Diên rũ mặt, cắn miếng hoành thánh gạch cua, trong miệng hơi nóng, trên đời này chuyện đắng nhiều hơn chuyện ngọt, với lại cô cũng không phải là người nhiều chuyện nên chỉ có mẹ Triệu nói.
Sau giờ Ngọ, mặt trời lên đỉnh xanh thẳm, cành trúc đung đưa gió xuân thổi mặt.
Mộ Diên nằm trên sô pha đọc sách giải sầu, trong sách có đoạn nói Kiến An khoe với Nguyễn Tịch bản thân có tiêu chuẩn nhất định, nếu là thứ mà mình để mặt tới thì sẽ dùng trước mặt để nhìn còn nếu là thứ làm mình chướng mắt thì sẽ lấy lòng trắng để xem.
Mộ Diên dùng khăn tay che miệng cười, cửa công quán có tiếng người truyền đến.
"Mộ cô nương buổi trưa tốt lành, có chuyện gì mà cô cười vui thế?"
Buông quyển sách xuống, nhìn ra hóa ra đó là Giang Viễn Cẩn, một thân tây trang màu xám xanh, dưới mặt kính là đôi mặt phượng, nụ cười nho nhã trầm ổn, không giống như Phó Hàn Sanh có vài phần xa cách.
"Mời Giang tiên sinh ngồi, anh có chuyện gì sao? Tam gia đã đến thương hội từ sáng sớm rồi." Mộ Diên đứng dậy thả sách xuống, từ trên bàn rót cho anh ta một chén trà, ngước mặt mới thấy đằng sau lưng Giang Viễn Cẩn là một cô gái.
Nhìn sơ qua đó một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, sườn xám toát lên vẻ yểu điệu thướt tha, mày rậm mặt to, hai má hồng như đào, trong tay còn cầm mấy quyển sách, có lẽ vì thế mà tạo ra cảm giác thư hương trên người.
"Vị này là?" Mộ Diên cười cười cầm lấy chén trà rót thêm một ly Bích Loan Xuân.
"Vị này chính là chuyết kinh* của tôi, tên là Tống Anh, vài ngày trước Hàn Sanh có hỏi tôi về việc phiên dịch sách báo, đúng lúc Tống Anh cũng phiên dịch nên liền đến làm ở báo xã văn chương phiên dịch cùng cô." Giang Viễn Cẩn cong khóe mặt, uống ngụm trà kéo Tống Anh đến bên người.
*Chuyết kinh: Chuyết: vụng về, kinh: cái gai. Do chữ kinh thoa: cái trâm cài đầu̸ bằng gai (dùng̸ gai nhọn làm trâm cài đầu̸). Chữ kinh thoa hay bố kinh (xem chữ này) đều dùng̸ để chỉ bà vợ (lời nói khiêm nhượng). Chuyết kinh: bà vợ vụng về (dùng̸ để chỉ vợ mình khi nói với kẻ khác).
Mộ Diên cực kỳ vui mừng, vội vàng kéo Tống Anh đến ngồi bên cạnh mình: "Tôi đang lo không có việc gì làm đây, chỉ có thời gian xem sách giải trí, giờ có cô đến đây đúng là cứu tinh của tôi."
Tống Anh chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, nháy mặt với Giang Viễn Cẩn, có vẻ là người có tính cách yên lặng trầm tĩnh.
"Mộ cô nương, khi còn nhỏ chuyết kinh bị bệnh nặng, uống thuốc vào khiến cho giọng bị thương, mặc dù miệng không thể nói nhưng vẫn có thể hỗ trợ việc phiên dịch tiếng nước ngoài một cách xuất sắc, mong Mộ cô nương không ghét bỏ." Giang Viễn Cẩn mím môi nhàn nhạt mở miệng, khi nói đến Tống Anh trong ánh mặt có thêm vài phần do dự.
Mộ Diên mừng còn không kịp sao có thể ghét bỏ chứ, học tiếng nước ngoài phần lớn là đã giao lưu hiểu rõ khi tới nước ngoài, nếu miệng không thể nói nhất định sẽ dẫn tới sự dị nghị, vị Tống Anh tiểu thư này đúng là người có nghị lực mới có thể có sự quyết đoán như thế.
"Bản thân tôi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, Giang tiên sinh đừng lo, anh mới nói Tống tiểu thư là người phiên dịch rất lợi hại, tôi cũng rất thích tiếng nước ngoài, hôm nay vừa lúc có thể bái sư học thêm." Mộ Diên cong môi nói, lật xem vài tờ Tống Anh mang đến, đó là cuốn Shakespeare Hamlet, khi còn nhỏ Mộ Diên chưa được đọc qua, chỉ mơ màng nghe cô Trân Ni nói qua, chỉ có kết thúc bi kịch mà thôi.
Tống Anh nghe cô nói, vội vàng xua tay không ngừng, vẻ mặt sợ hãi, Giang Viễn Cẩn ngồi trên sô pha cười một tiếng, kéo Tống Anh lại nói nhỏ bên tai, sau khi dặn dò vài câu thì rời đi.
Bóng cây chiếu lên giấy bút, ngoài cửa sổ là cảnh xuân viên mãn vô hạn.
Tống Anh đã sớm hạ bút than xuống, nghe nói là làm từ nguyên liệu chì của Đức, ngòi bút dùng phấn Thạch Mặc chế ra, là một cây bút nhỏ màu đen, bên ngoài là chất liệu vòng mộc.
Chữ viết từ ngòi bút đó viết ra còn đẹp hơn, tinh xảo hơn bút mực.
Phần lớn Tống Anh lật xem mấy tờ phiên dịch, sau đó sẽ nhìn xem Mộ Diên viết những cái không hiểu lên giấy, cô ấy sẽ tự viết ra giải đáp, tiếng nước ngoài của Tống Anh giỏi vô cùng, mấy từ đơn phức tạp chỉ cần nhìn là đã ra.
Ban ngày dần lùi xa, hoàng hôn dần buông xuống.
Lúc Phó Hàn Sanh về công quán thì Tống Anh đã được Giang Viễn Cẩn đón về nhà ăn cơm.
Chỉ thấy Mộ Diên ngồi bên cửa sổ múa bút thành văn, hương tỏa ra mờ mịt, ánh đèn chiếu lên cái mũi nhỏ mặt to của cô, sườn mặt uyển chuyển dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!