Chương 47: (Vô Đề)

Những ánh sáng xanh thẳm hòa lẫn trong tia nắng vàng dần xuất hiện, vài tiếng gà trống gáy vang báo hiệu ngày mới bắt đầu lại vang lên.

Trong phòng ngủ ở công quán.

"A… Ưm… Hàn Sanh ca ca, đau quá… Ưm…"

Cơ thể trắng nõn nà của đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau không chừa kẽ hở.

Bên trong tử cung của Mộ Diên cho dù có trơn bóng mềm mại thì cũng không thể chịu được động tác chơi huyệt của Phó Hàn Sanh, dường như cô bị lưỡi dao sắc bén bổ ra vậy, đau đến mức muốn đứng dậy cũng không được, cái trán mượt mà trắng tinh có thêm một lớp mồ hôi mỏng, cứ rên lên những tiếng ô ô a a, va chạm kịch liệt làm cho khe suối đau đớn kéo theo cả người mệt mỏi, sau đó hoa huyệt càng lúc càng khép chặt lại khiến Phó Hàn Sanh có hơi khó khăn trong việc giã mạnh nơi đó.

Phó Hàn Sanh đau lòng cho cô nên dừng động tác lại, im lặng không tiếng động mà thưởng thức gương mặt nhỏ tái nhợt của Mộ Diên, cho đến khi hắn thấy Mộ Diên không còn nhíu mày nữa, hô hấp dễ dàng hơn, cửa động bắt đầu nhấp môi, tiết ra nhiều mật dịch chảy xuống ga giường thì hắn mới nhẹ nhàng đung đưa đi vào một cách chậm rãi.

Bạch bạch bạch… Phụt… Phụt…

Căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng giao hợp của hai con người, côn thịt cắm vào hoa huyệt tạo ra từng đợt sóng ngầm kèm theo tiếng nước chảy róc rách róc rách.

"Ưm… A Diên, thoải mái…" Phó Hàn Sanh thỏa mãn rên lên, người phụ nữ dưới cơ thể có cái huyệt nhỏ non mềm mê người, làn sóng nước uốn lượn như tơ lụa, đúng là làm cho hắn cảm thấy tận hồn, từ tận xương cốt hắn muốn cắm sâu hơn nữa, muốn sà vào đó vĩnh viễn.

Hắn nhấp hông, động tác nhanh hơn nhiều, cơ thể của Mộ Diên như cành liễu trong gió lắc lư không biết đường về.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

".. Hàn Sanh ca ca…. A… Đừng… Đừng đi vào sâu như vậy…" Mộ Diên cảm nhận được dương vật của hắn liên tục chạm vào tử cung của mình giống như con cự long muốn về tổ, cọ xát vào vách động mà chuyển mình, cô có thể phác họa hình dáng to lớn tàn nhẫn của nó.

Mộ Diên không tự giác được khép hai chân lại, hai chân Mộ Diên quấn qua eo Phó Hàn Sanh chặt chẽ, hai bên mép cửa co rút bất thình lình kẹp Phó Hàn Sanh làm hắn sinh ra sự thỏa mãn mảnh liệt, suýt chút nữa đã giao nộp vũ khí đầu hàng, hắn nhanh chóng rút côn thịt đang nóng như lửa ra, bỗng nhiên dùng sức hung hăng chọc sâu bên trong hoa huyệt.

"...A… Hàn Sanh ca ca,... Anh nhẹ chút…" Nơi sâu nhất của Mộ Diên bị chọc đến đau, hai hàng nước mặt cứ thế tuôn rơi.

Phó Hàn Sanh nở nụ cười xấu xa, giả bộ không nghe thấy lời cầu xin của Mộ Diên, cả người đè lên thân hình nhỏ nhắn đó, hẹp mông thay đổi rất nhanh, côn thịt cứ rút ra cắm vào, không những không chậm lại mà mỗi giây mỗi phút càng nhanh hơn.

Mộ Diên bất lực, cô muốn trốn nhưng không trốn được, chỉ có thể để cơ thể thừa nhận những động tác phát tiết dục vọng của người đàn ông nằm trên mình, hàng nước mặt của cô cũng dần khô lại, giữa háng truyền đến cơn đau nhức pha lẫn sự sảng khoái, hoa huyệt ướt át bao lấy côn thịt đang ngứa ngáy kia.

"A Diên… Sao em lại ra nhiều thế? Hửm?..." Giọng nói của người đàn ông trầm khàn từ tính, một bên trầm ngâm thở hổn hển, rút côn thịt to lớn ra sau đó lại đưa nó vào hết bên trong đó.

"Ưm… Hàn Sanh ca ca sao anh lại hư như vậy…" Gương mặt Mộ Diên đỏ bừng như trái cà chua, ý thức hỗn loạn, huyệt dưới bụng bị căng đầy, bị cọ xát, bị va chạm, bị dương vật to rút ra đưa vào giống như muốn bị làm hỏng.

Sau khi đâm mấy chục cái xong bụng nhỏ của cô nhô lên, dịch từ chỗ động sâu đó chảy ra nhiều vô cùng: "A… Ưm… Không được…" Toàn thân Mộ Diên hòa quyện giữa sung sướng và đau mỏi, hoa huyệt không ngừng chảy ra dâm thủy ngọt lịm đặc sệt như sốt, tất cả đều tưới lên quy đầu của Phó Hàn Sanh.

Chỗ giao nhau của hai người vẫn còn gắn kết chặt chẽ, Phó Hàn Sanh để cho Mộ Diên nghỉ ngơi một lát, duỗi tay vuốt ve hoa huyệt bị sưng đỏ kia, một tay khác đưa ra phía sau tai cô rồi lau đi lớp mồ hôi trên trán, đôi môi hôn nhẹ lên má cô, mới vừa rồi Mộ Diên mới trải qua quá trình nhấp nhô lên xuống khó tả nên giờ giận dữ véo cánh tay hắn một cái.

"Tam gia hư quá! Mới nãy đâm vào sâu…"

Phó Hàn Sanh buồn cười, ôm cô vào trong ngực, hai cánh môi tinh tế hôn lên mặt cô, bàn tay khẽ niết đầu vú hồng hào: "Ngoan, như thế mới vui sướng được."

Căn phòng thấp thoáng mùi hoa nhài, gió xuân từ ngoài khẽ vào trong.

Trên giường có đôi uyên ương ôm lấy giống như hiện tại thế giới đang yên ổn, năm tháng trôi qua tựa lông hồng.

"Hay là qua một khoảng thời gian nữa đi đăng ký kết hôn đi, mấy lâu nay anh cho vào sâu như thế lỡ như có chuyện vui thì sẽ khiến cho người ngoài dị nghị, anh biết em không để ý đến những chuyện đó nhưng A Diên, anh không thể nghe được." Phó Hàn Sanh dựa vào cổ cô, nghiêm túc nói.

Mộ Diên nghe thấy tiếng gà trống kêu, cô vùi đầu vào lồng ngực người đàn ông cọ cọ, tư thể lười nhác cực kỳ, bờ ngực trắng mượt rắn rỏi cùng hơi thở ma͙nh mẽ đúng với hương vị của người đàn ông.

"Tam gia đúng là vô lại, chúng ta đã nói rồi, chờ khi gặp thím đã rồi nói sau, từ nhỏ em đã ở với thím tới bây giờ nên đã xem bà ấy như là mẹ đẻ của mình vậy."

Phó Hàn Sanh thở dài, bất đắc dĩ thu lại bàn tay đang vẽ sườn mặt Mộ Diên, ánh mặt dịu dàng trầm xuống, con ngươi không có độ ấm như trời đông giá rét làm người ta không nhịn được mà lưu luyến.

"A Diên, em phải biết rằng anh chờ không nổi. Em biết rõ anh sẽ dung túng cho em nên em ỷ thế hiếp người sao?"

Lời nói trơn tru dỗ dành người khác này làm cho Mộ Diên nuốt lại những lời định nói với Phó Hàn Sanh, người này quả nhiên có cái lưỡi dẻo dai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!