Nước mưa rơi xuống nhánh hoa.
Giọng nói của Mộ Diên nghẹn ngào, cái miệng nhỏ giương lên, làn da trắng nõn đổ mồ hôi, giãy giụa ở trên giường, Phó Hàn Sanh đè nặng̝ lên người cô, trán ấm áp chống lên giữa hai hàng lông mày Mộ Diên, hơi thở dồn dập.
"A… Đau… Đâm nhẹ chút…" Hai túi tinh hoàn nặng nề đụng tới mông của Mộ Diên, âm thanh nức nở cầu xin phát ra từ miệng cô, ý thức mơ hồ không rõ.
Hai cẳng chân tinh tế vô lực thả lỏng xuống hai bên sườn hông của Phó Hàn Sanh, hoa huyệt bị dương vật nóng bỏng liều mạng mà thúc vào, cả ngườι không hề có tí sức, giống như là nắm đất để mặc cho cây gậy cọc gỗ đâm xuống.
Cô không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn đi vào ngườι mình, mỗi lần đóng cọc côn thịt đều tàn phá hoa tâm, nước dâm không báo trước đột kích làm toàn thân căng cứng, chỗ kết hợp được tưới hương màu mỡ chảy xuống ga giường, hoa huyệt vẫn cắn chặt dương vật không buông co đi co lại theo tiết tấu của Phó Hàn Sanh.
Trong đầu là một mảnh trắng xóa, một giây cuối cùng, Mộ Diên thấy khóe mắt đỏ tươi của ngườι đàn ông, sự lạnh lẽo trỗi dậy bên trong đó cực kỳ hoảng sợ.
Đó là một Phó Hàn Sanh hoàn toàn khác, là một Phó Hàn Sanh mà cô chưa từng thấy.
Mưa xuân đã qua đi, cây cối giống như được tiêm thuốc tươi tốt hẳn lên, khí trời cũng mát mẻ hơn.
Kể từ đêm đó, bên ngoài công quán luôn có một số ngườι cao to lực điền đi qua đi lại trông coi và tuần tra. Thỉnh thoảng Lục Võ sẽ đưa tới vài ba tờ báo tuần san cho Mộ Diên đọc giải lao, Tô Vân cũng thường tìm đến phòng nói chuyện phiếm với cô, hai người phụ nữ cũng chỉ nói về son phấn mỹ phẩm với nhau, Tô Vân nói mệt rồi thì nói sang chuyện khác, nói Thượng Hải này to lớn như thế nào, có nơi nào lãng mạn.
Kể chuyện cô ấy là một cô đào hát ở rạp hát, yêu thích sân khấu hơn nhân sinh vạn biến, mỗi một lời ca được thốt lên đều là tinh túy của tạo hóa, cô ấy ghét phải diễn này diễn nọ, tất cả vở kịch đều là mục đích xấu xa cô ấy cảm thấy rất phiền.
Mộ Diên thấy Tô Vân rất hăng say, hỏi cô ấy vì sao không tiếp tục đi hát thì Tô Vân trả lời bây giờ thời thế hỗn loạn, nếu ra ngoài sẽ bị mấy bọn quý tử Nhật Bản chộp tới chơi ngay. Thực ra có mấy cô đào giống cô ấy, đã bị người Nhật bắt lại chơi đến nỗi chỗ hoa huyệt bị thối rữa rồi bị ném vào bãi tha ma.
Mặc dù tại cô ấy không cần lo lắng điều này nhưng Tô Vân vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho tam gia.
Tính tình Tô Vân dũng cảm, cười một cái cũng đủ làm yêu hoa phong tình vạn chủng, Mộ Diên cảm thấy cô ấy rất đẹp, im lặng uống trà, không biết vì sao có hơi bất an trong lòng.
Không biết Phó Hàn Sanh để Tô Vân ở lại cũng có chút vui hay không.
Người hầu luôn chú ý đến hành tung Mộ Diên ở mọi lúc, mặc dù đang ở hoa viên đọc sách viết chữ nhưng cũng sẽ có vô số bóng hình đứng từ xa dõi theo.
Mộ Diên viết chữ nhỏ chính tông, Tô Vân đứng một bên khen hay sau đó xin Mộ Diên dạy cho cô ấy đọc sách và viết chữ. Tô Vân cười nói thẳng, mỗi lần cô ấy thấy Phó Hàn anh đọc sách đều muốn đi tới hỏi vài câu nhưng không đọc được chữ nên xấu hổ, sợ làm hỏng việc.
Mộ Diên dừng bút lại, xấu hổ cúi đầu, vì sao Tô Vân có thể thẳng thắn quả cảm như thế được nhỉ?
Sự việc có sự chuyển biến sau ngày hôm ấy, cô quán vẫn yên lặng, qua cửa kính nhìn xuống dưới mấy ngườι đàn ông cao to đã không thấy đâu.
Tô Vân vội vã rời phòng ngủ, khóc như mưa như gió, giọng nói nghẹn ngào nói với cô.
Tam gia bị đạn bắn trúng, mới được đưa vào bệnh viện.
__________
Phó Hàn Sanh có một giấc mơ.
Vẫn là cô nương đó, mờ mờ ảo ảo như mưa bụi.
Chỉ là lúc sau hắn cảm nhận được cô nương đó đã rời khỏi cuộc sống của hắn một cách quyết liệt, không hề có chút vương vấn.
Bỗng nhiên đầu hắn đau đớn muốn nứt ra, có cảm giác như dời non lấp biển dập dềnh, đây không phải là nỗi đau mà là đau khổ tột cùng, rất đau, không có chỗ để trốn khỏi sự đau đớn này.
Rõ ràng là chỉ mới quen biết mấy tháng nh̵ưng vì sao khi mới rời đi khắp nơi đều là hình bóng của cô? Không có nơi nào để nội tâm hắn làm tê liệt đi cái bi thương này cả.
Phó Hàn Sanh tự an ủi bản thân, không sao không sao, thế gian này tốt đẹp như thế, từ trước đến nay làm gì có chỗ cho hắn đâu.
Từ nay về sau hắn hoàn toàn rơi vào đêm tối tịch mịch.
Từ nay về sau hắn chỉ có một mình.
Từ đó hắn không bao giờ nhớ lại nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!