Chương 37: (Vô Đề)

Mộ Diên không biết vì sao bỗng dưng Phó Hàn Sanh lại nảy ra ý muốn có con. Sau khi cô tỉnh dậy, muốn hỏi cho rõ ràng thì trên giường đã trống không, người đã đi rồi.

Ven đường Nam Kinh có người bán hàng rong đang nấu hải sản, cửa hàng Tam Lý đã dán giấy niêm phong từ lâu, tiếng chuông của xe điện vẫn thanh thúy như cũ, chỉ là trên đường sẽ xuất hiện vài tốp lính Nhật đang cầm cờ Nhật Bản. Nhìn thấy cô nương hay phụ nữ nào liền nở nụ cười dâm đãng hoặc duỗi tay đùa giỡn.

Mộ Diên cảm thấy nếu cứ ở nhờ nhà của Phó Hàn Sanh cũng không phải là kế lâu dài, cô đi dạo ở hậu viện suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục được Phó Hàn Sanh cho mình ra bên ngoài ở.

Hậu viện của công quán thơm hương hoa, hoa lê trắng, hoa hải đường, bên kia còn có cây tử đằng leo lên bờ tường nữa, Phó Hàn Sanh là ngườι lạnh lùng nhạt nhẽo, không giống với người yêu thích hoa cỏ chút nào.

Sau giờ ngọ, Mộ Diên ngồi trên ghế đá ở dưới gốc hoa nghỉ ngơi, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt lười biếng của ô, hơi thở của hoa ngập tràn trong không khí.

"Chị là tiên hoa sao?" Cô bé nhỏ nhắn, vẻ mặt vui sướng nhìn chằm chằm Mộ Diên đã lâu, gương mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng.

Ở đây sao lại có trẻ con? Mộ Diên ngồi dậy, lắc đầu, dùng khăn tay che đi miệng nhỏ đang cười: "Không phải, chị có hơi mệt nên ngủ ở chỗ này một lát."

Cô bé thất vọng cực kỳ, không trả lời lại, ngồi xổm xuống cây hoa hải đường, không để ý đến cô nữa, Mộ Diên cảm thấy buồn rầu, đứa trẻ này đúng là thay đổi thất thường như thời tiết.

"Thất Thất, Thất Thất, mau tới ăn bánh đậu đỏ và đậu Hà Lan đi." Người đàn ông chạy ngược sáng đến đây.

Nhìn kỹ lại đó chính là Lục Võ vội vội vàng vàng cầm mấy cái hộp nhỏ chạy từ hoa viên chạy tới, ngày đó bởi vì chuyện của Liễu Nguyệt Vân nên Mộ Diên không nhìn nhiều, giờ nghiêm túc đánh giá Lục Võ nhận ra rằng so với ba năm trước thì lúc này anh ấy đã khác đi một trời một vực rồi.

Xem ra Phó Hàn Sanh đối xử rất tốt với Lục Võ.

Lục Võ chạy lại gần mới nhận ra đó là Mộ Diên, cười tủm chào hỏi, cũng không còn bộ dạng tức giận của năm ấy nữa, Mộ Diên cười gật đầu, nhìn anh ấy bế đứa bé đang vui mừng kia lên.

"Đây là em gái của anh sao? Đáng yêu quá!" Mộ Diên hái một bông hoa hải đường trên cành cây đưa cho cô bé.

Lục Võ sửng sốt, nói: "Mộ cô nương nói sai rồi, đây là con gái của tôi, tên là Thất Thất."

Câu nói này làm Mộ Diên cảm thấy giật mình, cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay sung sướng gọi bố của Thất Thất mới phản ứng lại: "Thành thân khi nào vậy?"

Nhìn Thất Thất có lẽ cũng đã được hai tuổi, có thể sinh ra một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu thế này thì mẹ của đứa bé chắc chắn cũng là một mỹ nhân.

Hiếm khi Lục Võ cười thẹn thùng, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, bỗng dưng Mộ Diên cảm thấy ba năm qua trôi đi thật dài, ngườι thiếu niên năm đó chớp mắt đã thay đổi lột xác thành một ngườι cha từ bao giờ rồi.

Có lẽ là chuyện khó nói nên Mộ Diên không chờ Lục Võ trả lời, cô cũng không miễn cưỡng nữa, phủi đi vài cánh hoa vướng trên vai rồi xoay người đi.

"Mộ Diên cô nương!" Lục Võ mở lời giữ cô lại.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Cảm ơn cô đã trở về, thiếu gia rất vui mừng khi cô về, năm đó là tôi còn trẻ ngườι non dạ, mong Mộ Diên cô nương không trách tội."

Mộ Diên thấy anh ấy nắm chặt tay, Thất Thất ngoan ngoãn ôm anh ấy chơi đùa, trong tay còn cầm bông hoa hải đường.

"Không sao, anh không cần nói lời cảm ơn với tôi đâu." Mộ Diên nói xong bước đôi chân mềm mại rời đi.

Lục Võ vội vàng nói vọng: "Tô Vân tiểu thư ở công quán chỉ là do thiếu gia cho cô ta ở lại chứ thiếu gia không hề có mối quan hệ gì với cô ta cả, Mộ Diên cô nương đừng hiểu lầm."

Hóa ra cô nương đó tên Tô Vân, nghe Lục Võ nói xong, Mộ Diên không hiểu vì sao mình thở ra một hơi. Thực ra hôm nay khi cô xuống tầng thì gặp được vị Tô Vân tiểu thư, cô ta đứng ở trước cửa kính, mặc bộ sườn xám thêu hoa đào, dáng ngườι yểu điệu, mặt mày thanh tú. Thậm chí Mộ Diên còn tự mình đa tình cho rằng Tô Vân tiểu thư có vài phần giống cô.

Đi ra hậu viện cách đó không xa có đình nghỉ mát hóng gió, cây liễu quấn quanh tường, xung quanh yên tĩnh vắng lặng.

Mộ Diên qua đó nghỉ chân, bỗng nhiên ở trong rừng trúc xuất hiện một người. Không ai khác mà là Tô Vân tiểu thư ban nãy Lục Võ đã nhắc tới.

Người đó đi tới với gương mặt oán hận, Mộ Diên mím môi, cảm thấy một điều nhịn chín điều lành thì hơn, cô chuẩn bị rời đi bằng đường vòng đường vòng.

"Mộ tiểu thư đúng không?" Tô Vân ngồi xuống ghế trong đình hóng gió, phía trên là mấy bông hoa đung đưa trong gió, tinh xảo hoa mỹ, bên trên có khắc chữ Âu Dương Tu hoài phu, dùng để thương tiếc người vợ đã mất.

Mộ Diên ngồi xuống rót ly trà, chén ngọc xanh dùng loại trà Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng uống, giọng nói của Tô Vân tiểu thư mềm mại uyển chuyển, có lẽ là do từng học thanh nhạc và hát hí khúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!