Trời vừa mưa xong, trong màn đêm đen như mực, mặt đất hơi ướt, hơi nước ẩm ướt như làm nhòe những ánh đèn loang lổ nhỏ vụn bên ngoài.
Gót chân Khương Điềm không vững, bước ra từ chiếc Sedan màu xám bạc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng màu hồng nhạt, chiếc cúc áo trên cùng được cài ngay ngắn, cho người ta một loại cảm giác cấm dục.
Khương Điềm đã uống chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ phủ một tầng ửng hồng, đôi môi mềm mại tô son màu cam đỏ, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, đôi mắt hoa đào sau khi uống rượu dường như phủ một màn sương, mơ màng đến mê hoặc lòng người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Điềm Điềm à cậu ổn không đấy?" Tần Khinh hạ cửa kính xe bên ghế lái phụ xuống, hét lên với Khương Điềm.
Khương Điềm nghe thấy có người gọi, bỗng nhiên quay đầu lại, cười ngọt ngào: "Tớ... Tớ không sao."
Một người đàn ông da thịt trắng muốt ngồi trên ghế lái phụ của Tần Khinh, cơ thể gầy gò, làn da trắng lạnh, ánh mắt ẩn giấu sự tham lam, chuyển động một vòng trên người Khương Điềm, quả nhiên là một vưu vật, đáng tiếc
- người đêm nay trả tiền là vị ngồi trên ghế lái này.
Khương Điềm cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia: "Khinh Khinh, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, các cậu đi nhanh đi."
Tần Khinh nheo mắt liếc nhìn con mồi bên cạnh, vẫy tay: "Được rồi, tớ đi đây..."
Khương Điềm "Ừm" một tiếng, Tần Khinh đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Tần Khinh vừa đi, Khương Điềm lảo đảo đi vào trong tòa nhà, vào thang máy, bấm tầng bảy, rất nhanh đã đến trước cửa nhà mình, cô lục lọi chìa khóa trong túi xách, mở cửa, bước vào nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhà vắng vẻ.
Khương Điềm nhìn cách trang trí theo tone màu lạnh trong nhà, cau mày.
Lục Đình Kiêu lại đi công tác một tháng nữa...
Khương Điềm bỗng nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, uống rượu xong làm đầu cô đau nhức, lấy quần áo để thay đi vào phòng tắm.
Nước nóng ào ào giội rửa thân thể cô, xua đi hơi ấm.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bị người từ bên ngoài mở ra.
Khương Điềm nghe thấy tiếng động, trên mắt còn dính bọt nước, cảnh giác kêu một tiếng: "Ai vậy?"
Vừa dứt lời, đã cảm giác được một đôi cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy mình từ phía sau.
Khương Điềm vội vàng lấy tay lau bọt nước trên mắt, lại bị người đàn ông bắt lấy bàn tay đang lộn xộn, bắt chéo ra sau lưng, lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông đó nắm lấy hai bờ mông nẩy nở của cô.
Khương Điềm bị dọa sợ hét lên một tiếng: "A..."
"Suỵt... Là anh."
"Đình Kiêu? Đình Kiêu? Anh về rồi sao?" Cơ thể căng chặt của Khương Điềm nháy mắt được thả lỏng.
Người đàn ông phía sau bóp mạnh hai cái vào mông cô, cặp mông trắng nõn lập tức bị nhuộm thành hai vầng đỏ, sau khi nhào nặn một hồi, ngón tay của anh từ từ di chuyển từ bụng dưới bằng phẳng của Khương Điềm lên đến hai bầu vú giống như con thỏ trắng lớn của Khương Điềm. Bàn tay của Lục Đình Kiêu rất to, một tay đã có thể nắm lấy một bên vú của cô.
Mới chỉ nhào nặn mạnh hai phát, đã nghe thấy người phụ nữ kìm nén ưm khẽ một tiếng.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng dỗ dành: "Điềm Điềm, đừng kìm chế, sướng thì rên lên đi em."
Khương Điềm và Lục Đình Kiêu đã kết hôn được nửa năm, phần lớn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, loại chuyện này thật sự làm không nhiều. Khương Điềm không quen lắm, thẹn thùng từ chối: "Đừng mà."
Cũng không biết khuôn mặt nhỏ nhắn là bị hơi nóng bốc lên làm ửng hồng hay là do mắc cỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!