Lúc bé cưng được một tuổi, gia đình thuê người cạo đầu cho cô nhóc, như vậy sau này dáng tóc mới đẹp được. Nhưng bé cưng đã cạo một lần rồi, tuy còn bé chưa nói được gì nhưng lại biết được xấu đẹp, rất thích mái tóc mềm mại của mình nên bé không thích trọc đầu đâu.
Thợ cắt tóc cầm dao cạo tới gần, cô nhóc đã tránh thoát khỏi ngực người giúp việc, chạy mấy bước ngã oạch, dứt khoát bò bằng cả tay lẫn chân, rầm rầm lao ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vừa bò vừa gào thét khóc lóc của cô nhóc, ai không biết còn tưởng nó bị bắt nạt.
Chân Ý nghe tiếng đi tới, ôm bé cưng lên, phớt lờ cô nhóc đang gào khóc đá đạp trong lòng mình, đưa tới trước mặt thợ cắt tóc:
"Nhanh lên chút, còn chần chừ gì?"
A, hong (không)… Bé cưng gào khóc, vừa tránh vừa giãy, thân thể cuộn lại, lăn lộn trong lòng mẹ, không chịu cho thợ cắt tóc cạo đầu.
Chân Ý dỗ dành:
"Cạo tóc sau này sẽ đẹp hơn đấy!"
Hong... Hong... Cô nhóc khóc thảm thiết, nhất quyết không nghe.
Chân Ý ngửa mặt lên trời, bé gái nhà người ta cũng hiếu động thế này sao? Còn nhỏ như vậy mà ngay cả cô cũng đã không giữ nổi rồi.
Sao thế? Ngôn Cách nghe thấy tiếng khóc cũng đi ra.
Bố… Bé cưng như thấy cứu tinh, miệng mím lại, nước mắt từng hạt to tướng lã chã rơi xuống.
Cô bé giãy khỏi lòng mẹ, tuột theo đùi mẹ xuống, cặp chân ngắn chạy phịch phịch tới, bàn tay nhỏ bé ôm chân bố không buông, lau hết nước mắt nước mũi lên chân bố: Bố...
Chân Ý đứng dậy: Cắt tóc cho nó.
Vậy à?
Ngôn Cách cúi người ôm con, vừa đưa tay tới, bé cưng đã leo phắt lên như chú khỉ, đạp lên chân và ngực bố, leo lên ôm chặt lấy cổ bố, khóc thảm thiết vô cùng,
"Hong… bố, hong… hong muốn... Hu hu..."
Ngôn Cách ôm cô nhóc vào lòng, vỗ nhẹ cái đầu bù xù, dịu dàng dỗ dành:
"Được rồi, không cắt nữa."
Bé cưng lập tức nín khóc, thút tha thút thít, bàn tay siết lại, ngoan ngoãn dụi mắt.
Chân Ý bất mãn:
"Anh lại đồng ý với nó, lẽ ra nên cạo đầu đó."
"Không phải lần trước đã cạo rồi sao?" Ngôn Cách ôn hòa nói,
"Tóc bé cưng nhà mình rất đẹp, không cần cạo nữa đâu."
Chân Ý bặm môi ngồi phịch xuống ghế, Hừ!
Ngôn Cách: …
Ngẫm nghĩ một hồi, anh xoa đầu bé cưng:
"Bé cưng nhà ta ngoan ngoãn cắt tóc để mẹ vui có được không?"
Bé cưng chu môi, ra vẻ đáng thương nhìn mẹ, lại nhìn bố, tủi thân nói: Vân (Vâng).
Có lẽ bởi vì con gái vốn thân với bố, cũng có thể vì Ngôn Cách chăm sóc con khá nhiều, nên bé cưng khá dính bố nó. Chân Ý không hề ghen tị, chỉ lo Ngôn Cách chiều quá thì con bé sẽ kiêu căng.
Ngôn Cách trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!