Chương 41: (Vô Đề)

Rời khỏi tòa án, Tư Côi và đồng nghiệp của cô đều chờ ở hành lang. Thấy Chân Ý ra ngoài, Tư Côi giàn giụa nước mắt nhào tới ôm chặt Chân Ý, nước mắt chảy ròng ròng:

"Chân Ý, cảm ơn, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã giúp Lâm Hàm nhắm mắt!"

Đồng nghiệp của Lâm Hàm, những người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị, không cầm được làn nước ngân ngấn trong đôi mắt.

Tư Côi khóc xong, buông Chân Ý ra, gạt lệ, hắng giọng hô: Chào!

Mười mấy người cảnh sát giậm gót chân, đồng loạt đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội. Họ đứng thẳng lưng, cánh tay vươn thẳng, đôi mắt rưng rưng kiên cường và cương nghị. Không chỉ kính trọng Chân Ý, họ càng kính trọng người chiến hữu đã hi sinh.

Lồng ngực Chân Ý chấn động, cảm xúc được gột rửa, há miệng nhưng không biết nói sao. Cuối cùng cô cúi gập người 90 độ trước họ.

Tư Côi đứng thẳng, khóc không thành tiếng.

Biện Khiêm ôm chặt cô. Anh ngẩng đầu nhìn Chân Ý, hốc mắt hoen đỏ, nói:

"Chân Ý, em làm tốt lắm."

Chân Ý lắc đầu, nói khẽ: Em nên cảm ơn anh.

Cônghe Doãn Đạc nói Biện Khiêm đã chủ động viết thư cho Sở Tư pháp đề cử cô. Sự giúp đỡ tận tình của anh đã giúp cô trở nên nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn. Bởi vì có khởi đầu tốt đẹp nên con đường của cô mới êm ả như thế, lần này mới thành công như thế.

Cũng nhờ anh động viên và giúp cô lấy lại giấy phép, cô mới có thể bắt đầu trở lại.

Chân Ý rời khỏi tòa án theo cửa sau, không tiếp nhận bất cứ lời mời phỏng vấn nào của giới truyền thông. Sau khi nghỉ lại ở khách sạn Hilton gần tòa án, cô đối chiếu lời khai với An Dao và Ngôn Cách. Vụ án An Dao gây thương tích cho người khác đã giải quyết xong từ hai ngày trước.

Nhà họ Ngôn mời luật sư rất giỏi cho cô ấy nên cuối cùng được phán là gây thương tích do tự vệ, phóng thích vô tội. Tiếp theo là phiên tòa xét xử Ngôn Hủ, Chân Ý sẽ mời cô ấy ra tòa làm chứng. Trước đó, An Dao biểu hiện trước tòa khá tốt, Chân Ý hoàn toàn yên tâm với cô ấy.

Chân Ý theo Ngôn Cách lên tầng.

"Anh muốn nghỉ ngơi trước hay nằm đối chiếu lời khai?"

Cô vừa vào phòng đã treo biển Xin đừng làm phiền lên cửa, bước nhanh tới kéo sofa đến trước cửa sổ sát đất rồi kéo tấm rèm mỏng màu trắng lại. Ánh mặt trời mông lung, căn phòng ngập tràn những tia sáng ấm áp chứ không chói chang.

Không cần.

Ngôn Cách đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài qua lớp lụa trắng rồi quay đầu nhìn cô. Cô đã ngồi xuống, nhanh chóng chỉnh sửa lại tài liệu, chủ yếu là lời khai của anh. Ngôn Cách thầm nghĩ, thật ra chứng cứ của cô đã đầy đủ, nhất định sẽ chiến thắng vụ án của Ngôn Hủ.

Nhưng không hiểu vì sao cô lại căng thẳng đến vậy. Bàn tay bé nhỏ cầm bút hơi run. Còn đang mải nhìn, anh nghe cô gọi:

"Ngôn Cách, anh lại đây."

Anh đi hai bước, đứng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn giấy trắng chữ đen trên bàn. Cô ngồi, anh đứng. Ngón tay cô và chiếc bút đều linh hoạt như múa trên tờ giấy, tốc độ nói rất nhanh, có thể nghe thấy nỗi thấp thỏm:

"Nói chỗ này phải chú ý ngữ điệu, nói chỗ này phải chú ý tốc độ…"

Anh làm gì có vấn đề ở ngữ điệu hay tốc độ nói, nhưng bất cứ việc gì cô dặn dò đến tai anh đều trở thành từng lời hứa hẹn chân thành: Ừ., Ừ.

Mỗi một câu cô đều ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Dưới ánh mặt trời dịu êm, đường cong nơi sống mũi anh hoàn mỹ vô cùng, như một bức tượng điêu khắc. Khuôn mặt thanh tú mà tái nhợt rất tập trung, có thể thấy anh đang chăm chú nghe từng câu cô nói.

Ánh mặt trời chếch choáng, cách lớp lụa mỏng, con phố phồn hoa dưới tòa nhà cao tầng như chìm đưới đáy nước, tiếng ồn ã trở nên mông lung.

Trong một mét ánh dương này, chỉ có giọng nói nhanh nhẹn và trong trẻo của cô:

"Ngôn Cách, anh nhớ nhé, lúc làm chứng đừng luống cuống."

"Chú ý đừng căng thẳng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!