Chương 38: (Vô Đề)

Chiêu bài tình thân thật là hay. Nước mắt cô ta tuôn như mưa, kể lể cảnh đời khổ sở ra sao, học hành chăm chỉ làm việc giỏi giang thế nào, rồi thì đồng lương ít ỏi nhưng phải chăm sóc em trai bệnh nặng.

Chân Ý kháng nghị

"tình cảm phiến diện không liên can" mấy bận, lại khiến Dương Tư phản bác kịch liệt hơn. Cuối cùng, Dương Tư trở nên kích động: "Đương sự tôi là một công dân bình thường, đam mê công việc, hi sinh vì em trai và có khát vọng được sống mãnh liệt.

Trong hoàn cảnh bị ép buộc bất đắc dĩ, đại đa số mọi người sẽ đưa ra lựa chọn như cô ấy. Một số ít người sẽ có hành vi cao thượng, nhưng những người nhỏ nhoi ham sống như đương sự tôi mới là biểu hiện bình thường của xã hội.

Hành vi cao thượng xứng đáng được chúng ta tôn sùng, nhưng lựa chọn của người bình thường cũng không có gì đáng trách. Các vị có mặt tại đây, vào thời khắc mấu chốt đó, thử hỏi ai có thể vững lòng quên mình vì người chứ?

Ai sẽ lựa chọn bảo toàn bản thân, sống tiếp vì người nhà của mình như đương sự tôi chứ?

"Cô ta càng nói càng dõng dạc, ngôn ngữ kích động lòng người cứ thế quanh quẩn trong phòng xử án. Người nghe bị cô ta cảm hóa, có phần bùi ngùi. Chánh án gõ mạnh chiếc búa,"Luật sư biện hộ, đề nghị không dẫn dắt mọi người bằng cảm xúc."

Dương Tư lập tức kìm lại, cúi đầu nhận sai, nhưng điều ấy ắt hẳn đã dẫn dắt cảm xúc của mọi người.

Chân Ý không hề rối loạn, sớm đoán được Dương Tư sẽ dùng chiêu bài tình cảm, chỉ không ngờ Hoài Như biểu hiện tốt như vậy. Sau khi Dương Tư về chỗ, Chân Ý đứng dậy đi tới trước mặt Hoài Như, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy. Cô ta bất ngờ, dè dặt nhận lấy, tỏ vẻ không hiểu ý cô.

Chân Ý lạnh nhạt nói:

"Từ khi xảy ra vụ việc, cô khóc lóc trước đủ kênh truyền thông hơn một tháng trời, tôi không biết nước mắt của cô từ đâu ra nữa, cũng không biết có phải cô khóc quen rồi không. Nhưng trên tòa án phải khống chế cảm xúc, được chứ?" Một câu nói đơn giản ám chỉ cô ta diễn trò.

Hoài Như nắm chặt khăn giấy, không lên tiếng. Dương Tư thậm chí không thể phản đối, như vậy sẽ lạy ông tôi ở bụi này.

Giọng Chân Ý như có như không, hỏi:

"Cô rất sợ chết, bởi vì cô chết rồi thì em trai cô sẽ không sống được. Cô không bỏ được em trai, muốn sống vì anh ta?" Nỗi khổ của Hoài Như được truyền thông nhắc đến suốt, cộng thêm không ít điểm cho cô ta.

Cô ta gật đầu, lau nước mắt:

"Vâng, nếu tôi một thân một mình, chết cũng không sao cả. Nhưng vì em trai…"

"Hay cho lí do sống sót vì người nhà."

Chân Ý khen ngợi, nụ cười đọng lại, cất cao giọng nói thật nhanh,

"Người nhà của cô là người nhà, người nhà của cảnh sát Lâm không phải là người nhà ư?"

Cô thay đổi sắc mặt, chỉ về ghế dự thính, nơi có hai ông bà tóc bạc trắng và một người phụ nữ đang khóc thút thít.

"Bố mẹ và người vợ mang thai bảy tháng của cảnh sát Lâm đang ngồi đó chờ pháp luật nói câu công bằng cho người nhà họ! Người già bệnh tật triền miên, người vợ thì mang trong mình đứa trẻ sắp chào đời. Bây giờ ai sống sót vì họ đây?"

Phòng xử án im phăng phắc.

Chân Ý chất vấn:

"Các người ai ai cũng bày tỏ giết người vô tội, vậy ai dám ngẩng đầu nhìn vào mắt họ đây? Họ mới là người nhà của nạn nhân đích thực!" Không thể nghi ngờ, câu nói này như tát vào mặt những người đang tràn trề cảm giác đồng tình kia.

Một câu nói xoay chuyển quá nửa tình thế.

Dương Tư chợt nhớ ra, Chân Ý không chỉ đại diện cho bên khởi tố, mà còn đại diện cho gia đình nạn nhân có máu có thịt. Không chỉ một mình cô ta mới biết giở bài tình cảm.

Hoài Như không ngờ đến mánh khóe này, ngơ ngẩn một lúc, cho đến khi phòng xử án bàn luận khe khẽ, cô ta mới lại khóc lóc nức nở:

"Xin lỗi, là tôi ích kỷ, trong tình huống ấy tôi chỉ muốn bảo vệ mình. Xin lỗi, sau này tôi sẽ chu cấp cho người nhà của cảnh sát Lâm…"

Trước lời sám hối của cô ta, Chân Ý lạnh giọng ngắt ngang:

"Tôi bắt đầu hỏi đây." Ngữ điệu rất nhanh, không mang bất cứ cảm xúc nào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!