Chương 35: (Vô Đề)

An Dao thẫn thờ nhìn hoa cúc bên hàng rào, giọng điệu không chút gợn sóng:

"Là em không xứng với Ngôn Hủ, không xứng kết hôn với anh ấy. Anh ấy…" Vừa nhắc tới Ngôn Hủ, giọng cô hơi ngập ngừng, không dễ khống chế, nhưng chậm rãi hít sâu lại trở về bình thường:

"Anh ấy quá tốt với em, là em không xứng. Anh ấy không chịu để em đến Cục Cảnh sát tự thú. Bởi vì tâm trạng anh ấy quá kích động nên cô mới làm như vậy với anh ấy."

An Dao cúi đầu, mái tóc dài che lấp khuôn mặt, nhìn không rõ cảm xúc, giọng nói nương theo gió đêm, thoáng nỗi quạnh quẽ:

"Đến khi tỉnh lại anh ấy không thấy em, chắc lại cúi đầu im lặng cho qua ngày đoạn tháng."

Vừa nghĩ đến dáng vẻ đó của Ngôn Hủ, lòng Chân Ý liền chua xót. Cô quay đầu nhìn, trên hành lang căn viện là tấm voan mỏng màu đỏ phấp phới theo gió, như cảnh mộng ấm áp và dịu dàng. Dáng vẻ xinh đẹp thướt tha đó, sắc đỏ như sương mù đó, chính là màu của lễ cưới ngày mốt.

Còn một bước nữa thôi là kết hôn rồi. Chân Ý buồn bã:

"An Dao, tại sao lại thế?"

"Hồi nhỏ, tôi bị trại trẻ mồ côi đuổi ra ngoài, trở thành tên trộm. Trước khi có thành tích tốt được miễn học phí và sinh hoạt phí, mọi thứ tôi có được đều từ trộm cắp mà ra. Có lần tôi trộm tiền của bạn học, khiến một bạn nữ chịu oan, bệnh tim tái phát.

Hứa Mạc biết chuyện này nên đã uy hiếp tôi.

"An Dao nói nhẹ tênh. Chân Ý lại đau lòng vô cùng, cô hiểu cảm giác từ nhỏ đã bị tất cả vứt bỏ này. Ngôn Cách đứng cạnh cây nguyệt quế, cau mày cực khẽ, một nửa vì những gì An Dao gặp phải, một nửa vì những tờ giấy bị đốt kia."Ngôn Hủ không hề để tâm.

"Nghe vậy, An Dao mỉm cười rất dịu dàng:"Anh ấy không để tâm, bảo em đừng chìm mãi trong quá khứ, sau này hãy sống thật tốt. Chỉ đáng tiếc, em vừa mới biết mà thôi.

Em quá hèn yếu, không dám nói cho anh ấy biết sự thật, chỉ muốn che giấu, lại không ngờ thật ra anh ấy đã sớm điều tra rõ ràng rồi.

"Trái tim Chân Ý như bị kim đâm, họ đã để lỡ nhau như vậy đấy."Trong đời mình, em tự hỏi bản thân không có mưu cầu gì hết, nỗi khát khao duy nhất là có được Ngôn Hủ. Khoa tim là phương tiện cuộc sống của em, Ngôn Hủ là tính mạng của em. Năm đó xảy ra chuyện ấy, em biết mình sai, càng trưởng thành càng thấm thía lỗi lầm hồi bé.

Ngày nào em cũng sống trong sám hối, mỗi lúc nhớ đến người bạn đã qua đời kia là em lại tự trách. Sau khi gặp Ngôn Hủ, em càng cảm thấy mình hèn hạ, không xứng đáng.

"Tay An Dao run nhẹ, cố gắng kiềm chế,"Em sợ Ngôn Hủ biết, sợ cô và chú biết, càng sợ mọi người đều biết.

Em vẫn lén lút gửi tiền cho nhà bạn kia, nhưng không dám xin lỗi công khai. Em không quen Hứa Mạc cũng không biết anh ta có được thông tin từ đâu, có lẽ là từ người nhà của bạn kia. Anh ta đến uy hiếp em.

Em sợ những người khác biết, xem thường em cũng không sao, nhưng em lo lắng ánh mắt mọi người nhìn Ngôn Hủ cũng sẽ khác thường. Thế nhưng, Hứa Mạc rất thành kính xem em là bác sĩ.

Đối với bệnh nhân, em không thể không tận tâm, cũng không thể giết người bằng y học.

"Chân Ý thầm nghĩ một mặt An Dao hận gã nhưng mặt khác lại bị trói buộc bởi đạo đức nghề nghiệp. Cô hiểu được nỗi khổ lưỡng nan đến mức gần như phát điên của cô ấy, khẽ hỏi:"Hứa Mạc uy hiếp cô đổi tim cho anh ta ư?Anh ta ép tôi mổ cho anh ta.

Tôi không đồng ý. Nhưng vì sắp đến đám cưới, thỉnh thoảng Ngôn Hủ sẽ đến bệnh viện đón tôi tan làm, có một lần Hứa Mạc suýt nữa lao ra.

"Chân Ý bỗng nhớ đến lần đó khi bốn người họ nói chuyện trước phòng bệnh của Hoài Sinh, có người thậm thà thậm thụt nhìn về phía An Dao. Chân Ý:"Cô đoán được Hứa Mạc bị hoang tưởng, biết anh ta sẽ chuyển biến xấu, nhưng cô vẫn muốn lợi dụng?Đúng. Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bắt cóc tôi, nên tôi mặc kệ không quan tâm, định bụng mượn cơ hội bị bắt cóc để giết chết anh ta dưới danh nghĩa tự vệ chính đáng. Tôi chỉ nghĩ rằng cùng lắm thì anh ta muốn tôi phẫu thuật đặt stent cho anh ta thôi, không ngờ anh ta muốn ghép tim.

Nghĩ rằng anh ta chỉ bắt cóc một mình tôi, nào ngờ anh ta bắt cóc luôn đứa trẻ. Đứa trẻ trong tay anh ta, tôi bị kìm hãm, kết quả là không thể mượn cớ tự vệ giết anh ta được, ngược lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Cuối cùng khi thoát hiểm rồi, tôi quay lại giết anh ta.

"An Dao dứt lời, dặn dò hậu sự,"Tôi không xứng với Ngôn Hủ. Bao giờ anh ấy tỉnh lại, phiền hai người chăm sóc anh ấy, bảo anh ấy đừng buồn.Chân Ý nói:Chúng tôi bảo anh ấy đừng buồn thì anh ấy sẽ không buồn sao?

"An Dao hơi sững lại, cuối cùng không nói một lời, sải bước rời đi. Ngôn Cách đứng cạnh lan can gỗ, gió thổi cành liễu mơn trớn bờ vai anh, anh hờ hững hỏi:"Chuẩn bị nói dối cảnh sát như vậy à?

"Bóng lưng An Dao lại cứng đờ, nhưng không xoay người."Mẹ anh bảo em đi tự thú, nói mình sau khi đâm Hứa Mạc bị thương đã đẩy anh ta vào bể rồi dìm chết anh ta.Đó là sự thật.Hãy giải thích tại sao họ phải dùng thuốc an thần để đối phó với Ngôn Hủ.

"An Dao vẫn bình thản:"Ngôn Hủ không cho em đi tự thú, nhưng em phải chuộc tội cho hành vi của mình.Nói dối.

"Ngôn Cách cắt đứt gọn lỏn. Anh đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng dậy từ lan can,"Tuy Ngôn Hủ không phải công dân tốt giúp đỡ cảnh sát, nhưng tuyệt đối không phải là người không hiểu chuyện.

Dù em không đi tự thú, nó cũng sẽ không để tâm, nhưng nếu em cam tâm tình nguyện đi tự thú, nó tuyệt đối không ngăn trở. Nó sẽ tôn trọng mọi quyết định của em.An Dao trả lời:Phải, anh ấy là như vậy.

Thế nhưng cô nói phải hủy đám cưới của bọn em, không cho phép anh ấy gặp mặt em nữa, vì thế tâm trạng anh ấy mất kiểm soát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!