Tới chiều, Ngôn Cách tỉnh lại. Khi mở mắt ra, lòng bàn tay anh cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, ngưa ngứa. Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, anh cụp mắt nhìn, mặt cô đặt nghiêng trên lòng bàn tay anh, ngủ ngon lành.
Mặt cô mềm mại vô cùng, lần này anh không kiềm chế nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, xúc cảm mềm mịn quen thuộc. Trái tim anh hơi loạn nhịp.
Cô tỉnh lại ngay sau đó, giọng nói cô gấp gáp: Anh tỉnh rồi!
Họ hàng trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn tới, Ngôn Cách lên tiếng:
"Xin hãy ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."
Anh chậm rãi ngồi dậy, vén chăn xuống giường.
Mọi người ra ngoài, Chân Ý cũng đứng dậy.
Em đi đâu thế? Ngôn Cách hỏi.
Ơ? Chân Ý quay lại, ý của anh là giữ cô lại ư?
Phòng bệnh chìm vào tĩnh lặng. Chân Ý ngồi cạnh anh, hơi căng thẳng bởi sự thân mật bất chợt của anh:
"Anh muốn em thay áo cho anh à…"
Còn chưa dứt lời, bả vai đã trĩu xuống.
Cô lập tức ngậm miệng, ngơ ngẩn nhìn trời, nuốt khan một cái. Khoảnh khắc trước, anh tựa đầu vào vai cô, không một tiếng động, yên ả biết bao. Ồ, muốn đẩy người ta đi để được một mình ở bên cô sao?
Cơn gió thổi vi vút qua cửa sổ.
Cô nghe thấy tim mình đang đập thình thịch mãnh liệt. Ồ, lúc thế này không nói gì ư? Cô chậm rãi chớp mắt, ừ, không nói thì không nói.
Có con chim đậu lên bệ cửa sổ, kêu chiêm chiếp, nhảy nhót một hồi rồi bay đi. Vừa quay đầu lại, ngay cả đôi môi của anh cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhắm nghiền mắt tựa trên vai cô. Đau đến vậy mà trông như không sao cả.
Chân Ý đau lòng chết đi được.
Anh mệt rồi, cô cũng mệt rồi, vậy nên hãy tranh thủ thời gian điều trị ở bệnh viện, trước tiên phớt lờ mọi chuyện, cứ nương tựa vào nhau như thế, để thân thể và tâm hồn đều được nghỉ ngơi một chút. Trong phòng bệnh, thời gian chậm rãi trôi, cô hơi nghiêng đầu dựa vào đầu anh.
Tóc anh mềm mượt, mơn trớn mặt cô, gần gũi và thân thiết.
Đang định nhắm mắt lại, cô nghe Ngôn Cách nói:
"Chân Ý, giúp anh thay quần áo."
Cảm xúc bình lặng bỗng nhiên hỗn loạn, cô nhìn anh chằm chằm, mặc dù cố kìm nén nhưng rõ ràng đôi mắt đã lóe lên ánh sáng.
Ngôn Cách ngồi dậy, khẽ nói:
"Cánh tay anh bị tê, không kịp đợi khôi phục cảm giác rồi mới thay, cũng không muốn nhờ y tá giúp."
Thay đồ đi đâu thế?
"Cục Cảnh sát. Về chuyện của Lâm Hàm, chắc đêm qua cảnh sát đã thẩm vấn Hoài Như xong. Em là nhân chứng quan trọng. Có lẽ cảnh sát đang trên đường đến gặp em. Và cả cái chết của Hứa Mạc."
Chân Ý khóa cửa lại, lấy áo sơ mi và quần thoải mái trong chiếc va li người nhà họ Ngôn mang đến. Cô giúp anh cởi áo, cả tấm lưng băng kín mít khiến cô khó chịu, ngoài miệng lại ra vẻ thoải mái:
"May là mặt không bị thương, nếu không thì xấu lắm."
Anh không biết tại sao, hỏi:
"Xấu thì em sẽ để tâm hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!