Chương 30: (Vô Đề)

"Bác sĩ. Hứa Mạc, tôi có thể chữa khỏi bệnh của anh. Không cần thay tim cũng có thể hết bệnh." Giọng anh ôn hòa, nghe có vẻ rất khiến người ta tin tưởng, nhưng Hứa Mạc không suy suyển: Tôi không tin.

Ngôn Cách không hề nhụt chí:

"Chúng ta có thể làm thí nghiệm, chứng minh tôi hiểu rõ suy nghĩ của anh, cũng như tôi có thể dựa trên phím số anh bấm mà đoán được tổ hợp mật mã của anh."

"Tôi không chấp nhận thí nghiệm của anh."

Hứa Mạc chống đối ngoài dự liệu,

"Nhưng anh phải chấp nhận giao dịch của tôi."

Hứa Mạc lấy ra hai cái cốc giấy nhỏ cao bằng ngón cái, bỏ hai viên thuốc giống hệt nhau vào, rót nước cất, đặt cốc lên cái giá chuyển động. Rời khỏi phòng kính, đẩy một cú, chiếc cốc chuyển đến trước mặt Ngôn Cách:

"Cốc gần anh là thuốc, cốc xa anh là độc, anh uống cốc nào? Nếu anh còn sống, tôi sẽ xem xét liệu pháp tốt hơn thay tim của anh. Nếu anh chết, tôi sẽ móc tim anh."

Ngôn Cách lội qua bể nước, bình tĩnh cầm lấy một trong hai cốc giấy nhỏ, nâng đến bên môi.

Chân Ý hoảng hồn: Ngôn Cách!

Anh ngước mắt lên từ viền cốc giấy, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng. Ngón tay dài giơ cốc lên, uống cạn.

Trong căn phòng tĩnh lặng mà quái dị, Chân Ý nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực. Cô biết chắc chắn Ngôn Cách có thể phán đoán Hứa Mạc nói thật hay không, nhưng cô vẫn không thể khống chế nỗi sợ hãi.

Ngôn Cách chậm rãi uống hết nước trong cốc, dốc ngược chiếc cốc ra hiệu với Hứa Mạc. Sau đó đặt vững nó trên bàn.

Vẻ mặt anh trước giờ vẫn trầm lặng bình thản.

Chân Ý quá quen với nét mặt của anh, những người khác không phát hiện ra, nhưng cô thấy đầu mày của anh chau lại cực khẽ, hình như thứ uống vào khiến anh không thoải mái lắm. Thời gian chầm chậm trôi đi, trông anh có vẻ vẫn ổn.

Hứa Mạc lên tiếng: Sao anh biết?

"Tôi là bác sĩ nên biết anh đang nghĩ gì."

"Tôi thấy trái tim mình có vấn đề." Giọng nói của bệnh nhân rầu rĩ không vui.

"Anh bị bệnh thật rồi." Ngôn Cách nói,

"Rất nhiều bác sĩ đều không cứu được."

Bàn tay giữ cò súng của gã buông lơi, Chân Ý chợt hiểu ra, gã không cần bác sĩ nói gã không bị bệnh, thứ gã cần là bác sĩ chịu cứu gã.

Ngôn Cách đã nhận thấy sự thả lỏng trong tâm trạng gã, thong thả nói:

"Tôi đã xem bức tranh trong phòng anh, Apollo và Artemis quấn quýt lấy nhau, là vật trước kia anh rất thích."

Hứa Mạc im lặng.

"Họ là chị em sinh đôi, giống anh và Hứa Thiến. Thời niên thiếu, anh thích một cô bé, nhưng cô ấy là chị gái của anh. Người nhà quở mắng anh, trách cứ anh bằng từ ngữ mà anh không thể nào chấp nhận. Họ tách anh khỏi cuộc sống của cô ấy, không để anh đến gần, nói anh biến thái.

Anh chỉ có thể dõi theo. Thấy cô ấy không có anh mà vẫn sống rất rạng ngời như bươm bướm, thấy cô ấy có rất nhiều bạn trai, trái tim anh bắt đầu đau.

"Khẩu súng trong tay Hứa Mạc hạ xuống, khuôn mặt mù mịt và quạnh hiu. Giọng Ngôn Cách không nhanh không chậm, nhưng toát lên sức mạnh, từng chữ vang dội trong căn phòng yên tĩnh:"Càng đau càng dữ dội, ngày không thể làm gì, đêm không thể an giấc.

Anh bắt đầu uống thuốc giảm đau chống trầm cảm nhưng vô dụng, trái tim lại đau đớn thêm, nhưng bác sĩ không chẩn đoán ra bệnh của anh, không chịu điều trị và cũng không chịu kê đơn."

Nghe vậy, Chân Ý lặng im.

Rất nhiều bác sĩ có kiến thức y học nhưng lại không biết chữa tâm bệnh. Họ chỉ dựa trên tiêu chuẩn sinh lý để nhận định không bị bệnh, nhưng liệu bệnh nhân có thật sự khỏe mạnh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!