Chương 27: (Vô Đề)

Tập 2:

"Chân, bỏ đi. Có lẽ anh ta không phải ly trà kia của cậu."

Chân Ý lắc đầu. Không thể bỏ được. Dù cô không rõ vì sao mình đắm đuối anh đến vậy, nhưng cô chỉ yêu mỗi anh thôi, đã mười hai năm rồi…

"Nhưng như vậy cực khổ lắm!"

"Không cực… Bởi vì anh ấy luôn biết rằng tớ sẽ đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ấy, hơn nữa lần nào anh ấy cũng quay đầu, lần nào cũng vậy."

Trong những năm tháng tuổi trẻ bạn có từng yêu một người đến bất chấp sĩ diện, chỉ cần

"anh ấy/cô ấy chấp nhận tình yêu của tôi", vậy là đủ?!

Có từng đến bên một người, chấp nhận ở bên người ấy dù người ấy không hoàn mỹ, dù trong mắt người đời người ấy chẳng khác nào một bóng ma cô độc, sống tách biệt trong thế giới của riêng mình?!

Freud thân yêu là câu chuyện kể về tình yêu của cô gái dùng cách thức chân thành để theo đuổi tình yêu nghiêm khắc, cuốn tiểu thuyết trinh thám tình cảm có Chân Ý (sự chân thành), có Ngôn Cách (sự nghiêm ngặt, chặt chẽ)…

***

Lúc Chân Ý tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nổ tung. Một giây trước khi bất tỉnh, đầu cô bị đánh mạnh một phát, đau đến mức rung chuyển tại thời khắc ấy.

Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người đàn ông:

"Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi."

Cô ôm cái đầu đau nhức, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nhoài trên một chiếc bàn ăn dài đặt giá cắm nến. Cô ở một đầu chiếc bàn, một người đàn ông thanh tú ở đầu còn lại.

Qua ánh nến, người kia cầm dao dĩa trong tay, nụ cười chân thành, thở phào nhẹ nhõm:

"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, tôi rất lo lắng, sợ cô chết mất. Chết rồi liền vô dụng."

Chân Ý muốn đứng dậy, nhưng đầu óc choáng váng.

Cô đỡ trán nhìn xung quanh, căn phòng rất quái dị, chỉ có nến và lò sưởi, không có đèn điện, cũng không có cửa sổ.

Cô bất an: Lâm Hàn đâu?

"Cô nói người đàn ông trông rất xuất sắc đó à?" Gã nói nhẹ nhàng,

"Đừng lo, anh ta rất ổn."

Vẻ ngoài của người đàn ông này có thể nói là hiền hòa, duy chỉ có đôi mắt là kỳ quặc. Sau mấy giá nến, đôi mắt ấy còn hừng hực như ngọn lửa, nhìn cô chằm chằm. Trong phút chốc, cô thầm nguyện cầu rằng gã đã cứu họ.

Nhưng khả năng này vô cùng thấp, cô bất giác nhớ đến chứng hoang tưởng mà Ngôn Cách đã nói. Cô sởn hết gai ốc, một lần nữa quan sát xung quanh. Đây là phòng khách lớn, phong cách châu Âu, bởi vì không có đèn điện, chỉ có ánh nến nên trông âm u vô cùng.

Nhìn kỹ, trên tường có mấy cánh cửa sổ, nhưng ngoài kia không hắt sáng, tối đen như mực. Hôm nay là ngày rằm mà! Cửa sổ bị bịt kín rồi ư? Hay đều là giả?

"Tôi muốn gặp bạn tôi, có được không?"

Giọng cô hơi run.

"Ừm, đợi tôi ăn nốt bữa tối cuối cùng đã."

Dao dĩa trong tay gã cắt thứ trên đĩa, từng miếng nhỏ màu đỏ tươi, chấm mù tạc, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ, nuốt gọn. Gã như có được niềm thỏa mãn cực điểm, ôm ngực trái, thở dài:

"Thoải mái hơn nhiều rồi. Chờ tôi khỏi hẳn, thì sẽ không cần ăn những thứ này nữa."

Cô cũng ăn chút đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!