Chương 18: (Vô Đề)

Ra hành lang, Chân Ý gọi điện trả lời Biện Khiêm. Nghĩ tới phí ủy thác hậu hĩ Biện Khiêm nói, Chân Ý đã ngờ ngợ:

"Nghi phạm là Thích Miễn ư?"

Cậu ta bị bắt rồi.

Xem ra chứng cứ vô cùng xác thực.

"Được, em làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử giúp cậu ta trước."

"Em quyết định rồi à?" Biện Khiêm không cảm thấy bất ngờ, nhưng tâm trạng vẫn mâu thuẫn. "Anh biết em sẽ đồng ý, nhưng anh hơi lo lắng. Tiểu Ý, em phải hiểu rõ, vụ án này vô cùng ác liệt, cực kỳ vô nhân đạo.

Trước đó em đại diện cho Đường Thường, công chúng đứng về phía em; về sau Tống Y giết Lâm Tử Dực, nhưng mọi người đồng tình với cô ấy, người hâm mộ phim tưởng nhớ cô ấy.

Nhưng lần này…

"Chân Ý hít sâu vào, đối với cô danh tiếng đã là hào quang cuối cùng:"Em hiểu. Hung thủ này quá tàn nhẫn, dù có bất cứ lý do gì cũng không đáng được thông cảm.Nếu Thích Miễn không phải hung thủ thì rất tốt; nhưng nếu cậu ta là hung thủ, dù em có tài giỏi đến đâu, về sau sẽ rất khó tiếp tục làm nghề này.

"Vốn không làm nổi nữa mà! Nhưng, chỉ cần làm luật sư một ngày thì… Chân Ý nghĩ tới lời Ngôn Cách:"Thứ trói buộc em không phải là đạo đức, mà là quy chế. Dù là hung thủ, cậu ta vẫn có quyền được lên tiếng.

"Cất điện thoại, cô quay đầu lại. Ngôn Cách đứng ở bên cửa, anh đã nghe thấy lời cô vừa nói."Đã quyết định rồi à?Ừ.

"Chân Ý thoải mái nói:"Bác sĩ không thể chọn bệnh nhân, luật sư cũng không thể chọn người ủy thác.Nói thật vĩ đại.

"Vậy mà giọng điệu của anh lại mang vẻ dịu dàng lơ đãng."Không phải anh cũng vậy ư? Chẳng lẽ anh thấy chết không cứu?Xem tâm trạng đã.

"Anh thản nhiên nói, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý."Tâm trạng?Cô suýt bật cười.Anh mà cũng có tâm trạng à?Ngôn Cách nhìn cô:Đúng, tôi cũng có tâm trạng, chẳng qua không thất thường thôi.Ở bên em, tâm trạng anh có tốt không?

"Cô đúng là không bỏ lỡ dịp nào. Ngôn Cách không đáp. Thật ra, sau khi quen cô anh mới biết tâm trạng là gì. Anh chuyển sang đề tài khác:"Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.Chân Ý hoài nghi:Ngôn Cách, gần đây sao anh… đối xử với em tốt vậy?Cô dẩu môi:Tự dưng tỏ vẻ ân cần, không phải kẻ gian thì là đạo chích.Nói cứ như em không thích vậy.

"Ngôn Cách nói. Chân Ý vừa nghe, nhoẻn miệng cười:"Vậy em bảo anh đi theo em có được không?

"Thấy Ngôn Cách xem chừng muốn từ chối:"Anh có thể giúp em nhận định cảnh sát và đương sự có nói dối không!Em coi tôi là máy phát hiện nói dối biết đi đấy à?

"Ngôn Cách hỏi không hề nể nang, nhưng giọng nói lại trầm ấm. Máy biết đi?"Ngôn Cách, anh nói vậy sẽ khiến em cảm thấy mình đang bị anh chòng ghẹo đấy…

"Rốt cuộc ai chòng ghẹo ai? Ngôn Cách dứt khoát phớt lờ cô. Cuối cùng anh vẫn cùng cô đến Cục Cảnh sát. Chứng cứ của phía cảnh sát vô cùng đầy đủ, còn khó giải quyết hơn Chân Ý tưởng. Họ gặp người nhà họ Thích tới phối hợp điều tra. Chân Ý hỏi Thích Hành Viễn:"Tôi muốn biết tình hình xấu nhất anh có thể chấp nhận là gì?

"Sắc mặt Thích Hành Viễn không tốt, cố gắng kiềm chế cảm xúc:"A Miễn sẽ không làm vậy đâu. Tôi trả phí luật sư cao như vậy có nghĩa là dù thế nào đi nữa cũng không chấp nhận tội mưu sát.Tôi sẽ cố hết sức.

"Thôi Phỉ ở bên bình tĩnh quan sát, Thích Hành Viễn vừa đi, chị ta đã kéo Chân Ý sang bên:"Tề Diệu là hung thủ giết Ngải Tiểu Anh đã chết rồi, không cần thiết phải tự thú nữa.Rồi nói thêm:Không thể chấp nhận tội mưu sát.

Như vậy chẳng khác nào chứng thực phóng hỏa giết người, ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của nhà họ Thích.

"Chân Ý buồn nôn như nuốt phải ruồi. Thôi Phỉ lại nói với vẻ sâu xa:"Chân Ý, người trả tiền cho cô là Hành Viễn, cô đang làm việc cho anh ấy đấy.

"Chân Ý thầm cảm thấy không đúng. Nhà họ Thích đang mua chuộc cô ư? Tư Côi dẫn Chân Ý và Ngôn Cách đến phòng quan sát theo dõi người nhà họ Thích trần thuật, vừa đi vào, cửa đã được đẩy ra."Chân Ý!

"Là Doãn Đạc, mặc áo sơ mi giản dị, chuyên nghiệp mà không mất vẻ nhẹ nhàng."Thật có duyên, phải làm đối thủ rồi.

"Công tố viên là anh. Chân Ý hưng phấn nói:"Vô cùng mong đợi."

Ngôn Cách nhận ra vẻ mong mỏi và phấn khích trong giọng nói của cô, ánh mắt liếc tới. Mắt cô tỏa sáng, khuôn mặt như lấp lánh ánh hào quang, mang vẻ tự tin bẩm sinh, trông xinh đẹp rực rỡ. Nhưng lại nhìn Doãn Đạc.

Không hiểu sao… anh thấy hơi khó thở… Anh khẽ cau mày, chắc hẳn không gian chật hẹp này có nhiều người quá, chen chúc khiến anh không thoải mái. Ừ, đúng vậy. Thế nên người dư thừa nên ra ngoài.

Anh lẳng lặng liếc nhìn người dư thừa kia, anh ta cười dịu dàng, nói với Chân Ý:

"Anh cũng vô cùng mong đợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!