Chương 17: (Vô Đề)

Bác sĩ An tăng ca làm đêm, vị hôn phu của cô ấy nên đưa cô ấy về nhà thì phải? Chu đáo như vậy, thật sự không giống người lạnh nhạt như anh. Lòng Chân Ý chua xót, cô cúi đầu xuống, giả bộ không quan tâm. Khóe mắt liếc thấy bóng người bên cạnh đã đứng dậy rời đi.

Lòng cô chùng xuống từng chút một, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa. Trái tim hoàn toàn lạnh ngắt. Chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ còn một mình cô ngồi giữa hành lang bệnh viện vắng tanh khuya khoắt, thật tĩnh lặng.

Chân Ý không biết cảm giác trong lòng mình giờ phút này là gì, hít sâu rồi đứng dậy rời đi một mình. Cô vòng qua hành lang, đi tới bồn rửa tay.

Bệnh viện giữa đêm khuya thật im ắng, có mùi nước sát trùng thoang thoảng. Gần đây cô mới bắt đầu thích mùi này, bởi vì sẽ nghĩ tới bàn tay bác sĩ vô cùng sạch sẽ mà trắng nõn của anh.

Tâm trạng chìm xuống vực sâu, cô đóng vòi nước, đứng dưới ánh đèn trắng xóa, lòng đau đến tê dại, khẽ thở dài:

"Ngôn Cách, em còn thích anh đến thế, phải làm sao đây?"

Không có ai nghe thấy lời thổ lộ này.

Cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, im lặng một giây, cuối cùng lựa chọn nở nụ cười. Cô cười mình thật ngốc, khi xoay người bỗng giật thót. Ngôn Cách đứng ở khúc quanh, lẳng lặng nhìn về phía cô.

Cô sợ đến mức hồn vía suýt nữa lên mây, tập trung nhìn kỹ, lại cảm thấy không đúng ở đâu đó. Thân hình của anh chàng này rất giống Ngôn Cách, gương mặt hao hao đến chín phần nhưng không phải một người.

Vẻ mặt của anh ta trông trống rỗng, tròng mắt rất sâu, mang vẻ đề phòng và cảnh giác, không hề nhìn cô mà là phía sau cô.

Anh ta vốn định đi về phía này, nhưng nhìn thấy Chân Ý liền dừng lại, cau mày khó khăn suy nghĩ, cứ như anh ta muốn lấy thứ gì đó nhưng Chân Ý là chướng ngại vật cản đường đi của anh ta vậy. Chân Ý quay đầu lại nhìn, không có gì khác thường cả.

Cuối cùng anh ta đưa ra quyết định, dáng vẻ ủ rũ, lặng yên quay trở về. Từ đầu đến cuối không hề chạm mắt Chân Ý.

Chân Ý cảm thấy quái lạ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức đuổi theo xác định. Thấy anh ta vào phòng làm việc của An Dao, cô chạy tới gõ cửa, không đợi hồi âm đã đẩy cửa đi vào. Ngôn Cách và anh ta đều ở bên trong, An Dao đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Ngôn Cách hơi lúng túng, không biết sao Chân Ý bỗng dưng xông vào đây; anh Ngôn kia đang cúi đầu chơi rubic, ngón tay trắng nõn thon dài bay múa như đánh đàn piano, anh ta hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, như thể không biết vừa nãy có người xông vào.

Hai người đàn ông trước mặt giống y như đúc, trống ngực Chân Ý đập thình thịch, nhanh đến mức dội đến màng tai:

"Ngôn Cách, em không biết anh có anh em đấy."

Cô xông vào để nói lời này, thật quái lạ; nhưng Ngôn Cách đã sớm quen với tác phong làm việc chẳng đâu vào đâu của cô, không hề để tâm, bình thản giới thiệu:

"Chân Ý, Ngôn Hủ; Ngôn Hủ, Chân Ý."

Ngôn Hủ nghe thấy Ngôn Cách gọi mình, lập tức ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đơn thuần như trẻ thơ. Ngôn Cách khẽ nghiêng đầu về phía Chân Ý, ra hiệu cho Ngôn Hủ. Ánh mắt của Ngôn Hủ mới dần dần nhìn về phía Chân Ý, trở nên trống rỗng rồi lập tức cụp mắt. Cứ như Chân Ý là vật gì đó khiến anh ta đau mắt vậy.

An Dao không ngờ Ngôn Cách lại giới thiệu Chân Ý cho Ngôn Hủ biết. Với thái độ bảo vệ quá mức mà anh dành cho Ngôn Hủ, đây là việc chưa từng có. Cô loáng thoáng cảm thấy, dù là trước kia hay bây giờ, trong lòng Ngôn Cách, vị trí của Chân Ý còn sâu nặng hơn cách anh biểu hiện rất nhiều.

Vì vậy, e rằng tổn thương của anh cũng sâu sắc hơn cách anh biểu hiện.

Chào Ngôn Hủ! Chân Ý tự nhiên chào hỏi.

"Anh giống Ngôn Cách quá."

Ngôn Hủ làm như không nghe thấy, hết sức tập trung chơi rubic. Chân Ý không để tâm, tâm trạng rất tốt, ngẩng đầu cười hì hì với Ngôn Cách. Cô cho tay vào túi quần, sờ tới sờ lui, một giây sau điện thoại của Ngôn Cách kêu tít tít.

Anh lấy ra nhìn, là tin nhắn Chân Ý gửi: 

Anh ấy mới là bạn trai của An Dao phải không? ^_^ Gật đầu hoặc lắc đầu.

Chữ mới này nói rõ rất nhiều vấn đề, Ngôn Cách liếc mắt nhìn cô, thật sự bội phục trí tưởng tượng của cô. Vậy mà cô cho rằng anh sẽ ở bên người phụ nữ khác ư? Nhưng cuối cùng anh vẫn phối hợp gật đầu, vì thế, nụ cười trên mặt Chân Ý dần dần, lặng lẽ trở nên rạng rỡ.

Đáy mắt đuôi mày cô ngập ý cười, càng lúc càng xán lạn, cười phô cả hàm răng trắng. Đôi mắt cong cong chỉ cười với anh, chỉ dành cho một mình anh. Lòng Ngôn Cách bỗng tĩnh lặng.

An Dao:

"Ngôn Cách, anh và Ngôn Hủ xuống bãi đỗ xe chờ em nhé, em tìm vài thứ đã. Chân Ý, cô giúp tôi với."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!