Chân Ý đứng chôn chân tại chỗ, nhìn cô bé không còn sức sống nằm trên mặt đất, không dám tin vào tai mình.
Không thể nào!
Cô lắc đầu, vô cùng gay gắt.
"Ông nội sẽ không giết người, càng không thể giết một cô bé như vậy."
Đây là sự thật. Thôi Phỉ suy sụp dựa vào tường, rất đau khổ. "Chị không biết con bé vào biệt thự thế nào, nhưng hôm nay trong nhà có chút chuyện chị phải bàn bạc với Hành Viễn, không có thời gian trông nom ông ngoại, bèn để ông ngoại ăn bánh ngọt ở phòng khách nhỏ.
Giữa chừng nghe thấy tiếng kêu thét và khóc lóc của trẻ con, đi lên xem thì thấy bánh ngọt rơi vãi đầy đất, ông ngoại bóp cổ con bé, đập đầu nó. Chị giằng con bé lại, nhưng nó đã không còn thở nữa.
Ông ngoại nhặt bánh ngọt dưới đất lên như không có chuyện gì, ông còn nói…
"Thôi Phỉ che miệng, bật khóc."Ông nói cô bé kia là đứa trẻ hư, giành bánh ngọt của ông.
Ông bỏ hết bánh ngọt dưới đất vào túi, nói là phải mang về cho Tiểu Ý ăn.
"Sống mũi Chân Ý cay xè, quay đầu đi, giọng nói run rẩy:"Dù thế nào đi nữa, cứ báo cảnh sát trước đã. Chờ cảnh sát tới xử lý, nếu cô bé thật sự do ông nội lỡ tay…Cô không nói nổi từđánh chết
"này, ông nội vẫn luôn là cụ già nho nhã đáng yêu."Ông nội già rồi, lại bị bệnh, không có năng lực hành vi dân sự, họ sẽ đưa ông tới viện dưỡng lão. Em sẽ thường xuyên tới chơi với ông.Chân Ý, em có nghĩ tới hậu quả không?
"Thôi Phỉ không thể tin được lời cô, tóm lấy bả vai cô."Pháp luật sẽ bỏ qua cho ông, thế đạo đức thì sao? Người nhà con bé sẽ níu chặt lấy, báo đài sẽ trắng trợn đưa tin: Cựu giáo sư Đại học K giết bé gái năm tuổi! Mọi người sẽ không quan tâm ông bị Alzheimer, có lẽ sẽ mưu toan nói rằng ông giả bệnh.
Chân Ý, em đã từng nghĩ tới những điều này chưa?
"Chân Ý ôm đầu, đầu cô đau như muốn nứt. Cô khó xử vô cùng, nhìn cô bé vô tội nằm chết dưới đất, lại nghĩ tới ông nội, cô hoang mang và sợ hãi:"Thế con bé phải làm sao?
Đứa trẻ này, người nhà của nó phải làm sao đây?Người đã chết rồi, làm gì cũng không sống lại được nữa!Nhưng họ nên được biết chân tướng và được đền bù.Em câm miệng! Hi sinh chút đạo đức và lương tâm của em vì người nhà thì có làm sao? Có làm em chết không?
"Thôi Phỉ giận dữ mắng, bởi kích động mà vành mắt đỏ hoe."Em đã từng nghĩ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tới danh dự của ông ngoại chưa? Em bảo đồng nghiệp và học trò của ông nhìn ông thế nào?
Em bảo công chúng nhìn em thế nào, nhìn chị thế nào, nhìn người nhà này thế nào đây?
"Chân Ý nhìn Thôi Phỉ như người xa lạ:"Chị lo lắng chuyện này bị khui ra sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của nhà họ Thích phải không?Đúng.
"Vẻ mặt Thôi Phỉ kiên nghị mà cứng cỏi."Chỉ cần bảo vệ người nhà, chị chấp nhận làm hết mọi việc. Chân Ý, em suy nghĩ đi, ông ngoại bị Alzheimer, ông không biết mình giết người. Em muốn cảnh sát điều tra ông sao? Đến khi ông ngoại tỉnh táo, em để ông biết trên tay ông dính máu một cô bé ư?
Ông ngoại có chịu nổi không? Em bảo ông phải sống thế nào? Chỉ nhờ em giấu giếm, có khó đến thế không? Chỉ vì thỏa mãn chút tinh thần chính nghĩa đáng thương của mình, em muốn người nhà sống không bằng chết sao?
"Lời này như lưỡi dao khoét vào lồng ngực Chân Ý, cô há miệng nhưng không nói nên lời, giọt lệ rưng rưng khóe mắt. Thôi Phỉ nện điện thoại di động vào tay cô:"Muốn báo cảnh sát thì em báo đi, để tất cả mọi người tới chất vấn ông ngoại cũng được, coi như mấy năm nay ông ngoại uổng công thương đứa cháu gái quý hóa này rồi!
"Cánh tay Chân Ý cứng đờ, một lúc lâu sau:"Em muốn gặp ông nội trước.
"Sau khi mắc chứng Alzheimer, ông nội còn bị mất ngủ. Chân Ý đẩy cửa phòng ra, ông nội đang ngồi dưới ánh đèn bàn đọc truyện cổ tích Đôi giày đỏ của Andersen. Cô nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm trước mặt ông, ngẩng đầu lên, rưng rưng mỉm cười:"Ông nội?
"Dưới ánh đèn, cụ già mái đầu bạc phơ, trông rất mực hòa nhã dễ gần. Áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn của ông dính vết máu đã khô, nhìn chói mắt vô cùng. Ông nội tháo kính lão, kề sát vào cô, thấy rõ là cháu gái mình liền nở nụ cười rạng rỡ:"Ý nhà chúng ta đã về rồi.
"Ông bắt lấy tay Chân Ý kéo cô sang một bên, thầm thì kể bí mật như trẻ con:"Ông nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho con đấy.
Nếu con không tới thì bị người khác cướp mất rồi."
Ông cụ thò tay lấy một nắm bánh ngọt nát bấy như bã đậu từ túi áo, hoa quả, bơ, bánh ngọt, mứt quả lẫn lộn với nhau.
Tay ông như vỏ cây khô cằn, run rẩy cầm nắm bánh ngọt như nâng niu món ăn trân quý trên đời, dạt dào niềm vui đưa tới trước mặt cô cháu gái yêu dấu, đôi mắt đầy nếp nhăn ngập tràn tình yêu thương sâu sắc.
Trong nháy mắt, trái tim Chân Ý như bị ngàn vạn con dao sắc bén xuyên qua.
Ông nội! Cô gục trên đùi ông cụ, nước mắt không dằn nổi nữa, tuôn trào như vỡ đê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!