Omochii: chuẩn bị tinh thần vì khả năng sẽ chửi tục cao.
1
..........
"Tuyệt vọng"
...
Một chương ngoại truyện nhỏ được mở ra sau khi cái kết dành cho Điệp đã hoàn thành. Chương truyện ấy chỉ nói về mặt sáng của việc Yukino đến và chữa lành Điệp như thế nào chứ nó không hề nói đến mặt tối ở phía sau, những lần bắt nạt kinh hoàng mà Điệp phải trải qua năm 13 tuổi.
Em vẫn trở về nhà sau một ngày dài ở trường học. Em cảm thấy trường học trong tưởng tượng và thực tế nó khác nhau hoàn toàn, em không thích đến trường, vì mỗi lần đến trường đều là những lần bị cô lập, bị nhốt trong nhà vệ sinh hàng giờ đồng hồ.
Em ngưỡng mộ cô gái tên là Yukino. Cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh rất xinh đẹp. Là một người con gái hoàn hảo trong mắt người khác, ngoài vẻ đẹp học thức cô ấy còn được trời sinh cho vẻ mĩ miệu rung động lòng người. Em ngưỡng mộ vì cô ấy có rất nhiều bạn bè tốt xung quanh, em ngưỡng mộ vì người em thích lại rất thích cô ấy, em ngưỡng mộ vì cô ấy có tất cả mọi thứ còn em thì không...
"Mày biết gì không, anh bạn Sano ấy đã tỏ tình Yuki
-chan đấy."
"Yuki nào cơ? Có phải là nhỏ hoa khôi trường bên đúng chứ?."
"Ừ, nhỏ đó không những đẹp lại còn có đám bạn bè chất lượng nữa. Tao ghen tị với nó vãi."
"Bao giờ mày đẹp như nó đi rồi nói. Hahaha."
Bên ngoài là tiếng cười đùa của những bạn học khác. Và họ vẫn chẳng quan tâm việc cánh cửa bị chặn lại bởi một cây chổi dài nhằm không cho người bên trong thoát ra. Em muốn nhờ họ giúp lắm chứ, nhưng trước giờ những lời cầu xin của em toàn như gió thổi qua tai mà thôi. Nếu mở lời thì liệu họ có giúp em hay không nhỉ?.
Nắm chặt tà váy đã ướt nhẹp vì bị xịt nước vào người, em vươn tay lau mạnh những giọt nước mắt, cố gắng không để bản thân mình khóc. Vì người đó... ghét nhìn thấy em khóc. Cậu ấy nói em rất phiền phức nếu như cứ khóc mãi như thế này.
"Không được khóc... cậu ấy sẽ ghét mình mất..." Điệp.
"Hức ưm..." Điệp.
Em cũng chẳng hi vọng gì sẽ có ai đến và cứu mình cả, vì bây giờ trường đã tan rồi còn đâu? Trừ khi có bảo vệ đến kiểm tra thì may ra em sẽ được về nhà, còn không thì bị mắc kẹt đến ngày mai. Sao em không nhờ người nhà đến giúp nhỉ? Nhưng nếu làm vậy bố mẹ sẽ làm lớn chuyện lên mất, em sợ mọi người bị ảnh hưởng tới mình lắm.
"Mong là... ngày mai mình sẽ được thả ra ngoài." Điệp.
Và ngày mai lại đến, em đã được bọn họ thả ra ngoài...
"Hể? Nó cũng chịu đựng giỏi quá nhỉ? Bộ anh Mitsuya không cứu mày à?."
"Mitsuya bảo ghét nó mà, anh ấy ưu tú như thế mà cứ bị con nhỏ này làm phiền mãi thì ai mà chịu cho được chứ?."
Em mặc kệ những lời nói của họ, cố nhích sang một bên để về lớp. Đôi lúc việc bắt nạt này cứ dồn dập mãi làm em muốn tự mình kết thúc cái sinh mạng nhỏ nhoi này, em ước gì bản thân là một con mèo, suốt ngày cứ 'meo meo' ăn rồi lại ngủ dưới nắng ấm. Hay em ước bản thân sẽ không bị bắt nạt... điều ước quá nhỏ nhoi nhưng sao lại quá khó để thực hiện.
"Ây cha, bay nè!."
Cô gái có mái tóc nhuộm vàng bất ngờ từ phía sau đẩy em xuống cầu thang, bọn họ nhìn em ngã nhào xuống dưới đó rồi thi nhau cười nhạo.
Bọn họ thay vì tới xem em như thế nào thì lại thi nhau cười đùa và hỏi liệu cú đẩy vừa rồi có làm em chết chưa? Họ cười em, nói em đáng bị như thế vì những gì em đã làm trong quá khứ. Nhưng... em đã làm gì họ trong quá khứ sao?.
"T
-Tại sao lại làm thế... tôi đã làm gì các người." Điệp.
"Vì mày đã bắt nạt Yukino của bọn tao, không phải trước đây mày cũng đã đẩy Yuki xuống cầu thang sao?."
"Nó là quả báo đó con khốn ngoại quốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!