Edit và beta: meomeoemlameo.
Hoắc Hi lấy cho cô vé vào cửa buổi diễn thứ ba trong tour diễn.
Thịnh Kiều vui vẻ cực kì, vừa nói "Sao em có thể không biết xấu hổ như thế
được chứ" vừa nhận lấy vé vào cửa rất nhanh, đôi mắt ngó trái ngó phải
sáng lên.
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Vào nhà xong, trong phòng còn lưu lại một chút hương nước hoa của phái nam. Hoắc Hi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì cả. Thịnh Kiều đã cất vé xong, chạy chậm ra hỏi: "Hoắc Hi, anh muốn ăn gì ạ, em nấu cho anh."
Anh nói: "Gì cũng được."
Cô buộc tóc lên, bật TV giúp anh, chuyển tới một bộ phim phóng sự cô cảm
thấy không tệ lắm, lại pha trà hoa quả bằng nước ấm cho anh, mới rốt
cuộc chạy vào phòng bếp.
Chẳng mấy đã có
tiếng leng ca leng keng truyền ra, dường như tâm trạng cô rất tốt, còn
nhẹ giọng ngân nga một khúc ca. Anh cẩn thận lắng nghe, vẫn là bài hát
của anh. Tiếng TV, tiếng xào nấu, tiếng cô ngân nga ca hát, những tiếng
động này quyện trong căn phòng, lại khiến anh cảm nhận được sự ấm áp đã
lâu không thấy.
Anh đứng dậy đi lại, ánh mắt bị bức họa trên vách hấp dẫn.
Đây là một bức tranh truyền thống, tranh thủy mặc, đường núi trong trăng,
con dấu ký tên ghi là "Thẩm Thanh Vận". Rất ít người trẻ treo tranh
truyền thống trên tường.
Vừa hay Thịnh
Kiều đi ra tủ lạnh lấy đồ, thấy anh đang đứng trước bức tranh đánh giá,
cô giải thích: "Đây là tranh chép thôi ạ. Hàng thật đắt lắm, giờ em chưa mua nổi."
Hoắc Hi quay đầu lại hỏi: "Em thích hoạ sĩ này à?"
Thịnh Kiều mím môi dưới, cười với anh: "Vâng ạ, em thích lắm."
Đó là mẹ cô mà.
Cơm nhanh chóng đã nấu xong. Cô biết anh thích ăn gì, không thích ăn gì, đồ ăn đều phù hợp khẩu vị của anh. Cô nhìn anh nếm một miếng, gật đầu khen ngon, tức khắc cười rộ lên, vui vẻ vô cùng.
A a a a a được ăn cơm riêng với idol, nuốt trôi cơm sao nổi nữa, ngắm anh là đủ no rồi.
Hóa ra đẹp trai đúng là mài ra ăn được thật đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!