Edit và beta: meomeoemlameo.
Đại não Thịnh Kiều treo máy một lúc.
Idol đang làm gì? Đang xoa đầu cô sao? Tại sao lại muốn xoa đầu cô? Đầu cô xoa thích lắm ư?
……
Cô bị cái xoa đầu của idol giết chết.
A a a a khóe miệng giơ cmn lên trời rồi muốn hét lên thật to!!!
Huhuhuhu cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Đỉnh đầu nhẹ đi, là Hoắc Hi thu tay về, thấp giọng nói: "Di động của em kêu nãy giờ kìa."
Thịnh Kiều: "Mặc kệ nó!"
"……" Anh nhịn ý cười, "Nghe điện thoại đi đã."
Thịnh Kiều miễn cưỡng cầm lấy di động, sau khi kết nối được, giọng nói rít
gào của Bối Minh Phàm xuyên qua ống nghe vang lên quanh quẩn: "Thịnh
Kiều cô có ý gì đấy?! Cô lại còn dám cúp điện thoại của anh!"
"Em vừa mới vào thang máy, không có tín hiệu ạ."
"…… Sáng mai cô lập tức tới công ty cho anh, tới công ty xem anh xử cô thế nào!"
"Dạ, anh bớt giận đi mà, anh ngủ ngon nhé, ngày mai mới có tinh lực xử tội em chứ, ngủ ngon ạ!"
Bối Minh Phàm cúp máy luôn.
Cô nhanh nhẹn nhét điện thoại trở lại trong túi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hi
cười ngây ngốc. Đã rất lâu rất lâu cô không gặp được anh, cô thật sự nhớ anh muốn phát điên rồi.
Hoắc Hi tùy ý để cô nhìn, vành mũ đổ một cái bóng lên mũi anh, càng khiến gương mặt có vẻ điển trai lạnh lùng.
Người nhỏ trong lòng Thịnh Kiều đã bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, cô
nhìn hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Hoắc Hi, anh có lạnh không ạ?"
Có xe tiến vào, mang theo một trận gió thốc. Tuy đã nhập xuân nhưng không
khí vẫn còn lạnh lẽo, cô bị trận gió kia thổi trúng run run một cái, đầu óc rốt cuộc hơi tỉnh táo lại.
Hoắc Hi nói: "Lạnh."
Thịnh Kiều bình tĩnh hẳn: "Vậy anh mau về lại xe đi ạ! Lần sau ra ngoài anh
phải mặc nhiều thêm nhé, ngàn vạn lần đừng để bị cảm ạ!"
Hoắc Hi lẳng lặng nhìn cô.
Cô vẫn lo lắng, nhìn trái nhìn phải, dịch sang bên trái hai bước, ngăn trở hướng gió, lại hỏi: "Bây giờ thì sao ạ? Đỡ hơn chút nào không ạ?"
Hoắc Hi nói: "Hơi khát, muốn uống nước ấm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!