"Anh chỉ…. cái gì?" Phục Tâm Thần cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhạc Tử Thú thở dài nói: "Nếu phu nhân không đi cùng ta, vậy ta cũng chỉ có thể đưa phu nhân đi cùng."
Phục Tâm Thần còn chưa kịp hiểu ra sự khác biệt thì đã ngửi thấy mùi máu tanh ngày càng nồng nặc. Một Omega bị đánh dấu chẳng thể chống lại được pheromone của kẻ đánh dấu – đây là khiếm khuyết về mặt sinh lý mà bọn họ không thể khắc phục được.
Hơn nữa, Phục Tâm Thần còn là một Omega mắc chứng rối loạn gắn kết!
Khi hít phải mùi pheromone quen thuộc, hắn bỗng mất hết khả năng kháng cự.
Nhạc Tử Thú không đành lòng nhìn vợ mình tổn thương nên đã dùng biện pháp "làm tình thật sảng khoái" để khiến hắn ngất xỉu.
Phục Tâm Thần bị giày vò đến mức ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã ở trong một chiếc xe rộng rãi.
Hắn sửng sốt: "Sao em lại ở đây?"
"Đây là khu trọng điểm của Kinh đô, không thể lái trực thăng bừa bãi được." Nhạc Tử Thú đáp: "Ta chỉ biết lái xe."
Đó không phải là điều Phục Tâm Thần muốn hỏi, hắn muốn biết tại sao mình lại xuất hiện trên xe một cách khó hiểu.
Hắn xoa xoa cái eo đau nhức của mình, thận trọng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra người đưa hắn lên xe là Nhạc Tử Thú chứ còn ai nữa.
"Anh muốn chở em đi đâu?" Sau khi trải qua những biến cố liên tiếp trong vài ngày qua, Phục Tâm Thần dường như đã trở nên bình tĩnh hơn và có thể thản nhiên giao tiếp với Nhạc Tử Thú.
Mà kể cả y cũng cảm nhận được sự thay đổi ở Phục Tâm Thần.
Hắn không còn sợ hành vi ngang ngược của Nhạc Tử Thú nữa, ngược lại dần dần chấp nhận tình hình hiện tại.
Tốt quá.
Nhạc Tử Thú rất đỗi vui mừng: Y và bạn đời dường như ngày càng hòa hợp với nhau hơn.
"Đương nhiên là đưa vợ ta về nhà." Nhạc Tử Thú cũng thẳng thắn trả lời.
Mí mắt Phục Tâm Thần giật giật: "Không phải em đã nói sẽ không quay lại cho đến khi suy nghĩ thấu đáo sao?"
"Đúng vậy." Nhạc Tử Thú gật đầu: "Em đã nói rồi."
Ngụ ý: Đúng vậy, phu nhân đã nói, nhưng ta không nghe.
Phục Tâm Thần dở khóc dở cười.
Hắn còn tự trách mình đã bị bộ dạng ngoan ngoãn vừa rồi của Nhạc Tử Thú ở khách sạn lừa gạt?
Y không phải là chú cún nhỏ đáng thương.
Đó không đơn giản là chuyện có thể xoa dịu bằng cách xoa đầu hay nói vài lời an ủi. Nhạc Tử Thú là một con thú hoang, Phục Tâm Thần lại luôn quên mất điều này.
Chiếc xe bon bon tiến về phía trước.
Phục Tâm Thần thắc mắc: "Mình đang đi đâu?"
Nhạc Tử Thú đáp: "Đến sân bay."
"Sân bay? Chúng ta ngồi máy bay về à?" Phục Tâm Thần hỏi.
Nhạc Tử Thú trả lời: "Máy bay tư nhân của ta đang đỗ ở sân bay. Khi đến đấy, ta và em sẽ lên máy bay để rời khỏi Kinh đô và trở về thành phố Vô Danh."
"Sau khi về thành phố Vô Danh chúng ta sẽ làm gì?" Phục Tâm Thần hỏi từng câu một, giống như đang giao tiếp với một đứa bé. Hắn rất kiên nhẫn và dùng giọng điệu rất thân thiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!