Chương 65: (Vô Đề)

Ông lão trợn to đôi con ngươi đục ngầu, khóe môi nhợt nhạt run rẩy kể về quá khứ mà ông không muốn nhớ lại: "Nữ La Sát là một mỹ nhân, đứa con mà nó sinh ra cũng rất đẹp. May mắn thay đó không phải bé gái, nếu không thì trông con bé sẽ giống hệt mẹ mình…"

Phục Tâm Thần nghe xong vô cùng xúc động: Có thể nói Nhạc Tử Thú là người đẹp nhất mà hắn từng gặp. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy vẻ ngoài của bà ấy, nhưng từ ngoại hình của Nhạc Tử Thú có thể suy ra mẹ chồng hắn phải là một mỹ nhân. Khi biết bà ấy phải chịu cảnh hồng nhan bạc mệnh thì Phục Tâm Thần cảm thấy rất buồn, nghĩ đến những đau khổ mà Nhạc Tử Thú phải chịu đựng suốt ngần ấy năm qua khiến hắn càng đau lòng hơn, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Ông lão không để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Phục Tâm Thần, chỉ nói tiếp: "Đứa trẻ cũng được nuôi dưỡng trong Tháp La Sát, thằng nhóc rất đáng thương. Sau đó có một cảnh sát đến thôn này. Cậu ta nói trước đây làm ở huyện lớn, nhưng vì đắc tội với ai đó nên bị chuyển công tác đến đây…"

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi bồi thêm: "Họ Phục thì phải."

"Cảnh sát họ Phục?" Phục Tâm Thần sửng sốt: "Tên của chú ấy là gì?"

"Ta không nhớ." Ông lão lắc đầu: "Cậu ta đưa cả vợ con tới đây. Đứa bé chỉ mới hai ba tuổi và trông dễ thương lắm…"

Phục Tâm Thần nghe thấy đối phương đang khen mình, đột nhiên hơi ngượng.

Ông lão không hề biết Phục Tâm Thần trước mặt chính là đứa trẻ năm đó nên vẫn tiếp tục trần thuật: "Cậu cảnh sát kinh hãi khi phát hiện có người bị nhốt trong tháp. Sau khi ta kể cho cậu ta nghe về hủ tục của thôn này, cậu ta đã từ chối "tuân theo phong tục địa phương" và khăng khăng đó là hành vi phạm pháp, buộc phải thả người. Cậu ta là kẻ ngoại lai tới đây trong khi mấy thằng cha cảnh sát tại nhiệm đều là dân xứ này nên họ đều cười nhạo cậu ta quá cứng nhắc, và có người còn cảnh cáo rằng đừng lo chuyện bao đồng."

Phục Tâm Thần sửng sốt: "Chú ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu."

"Sao cậu biết?" ông lão tò mò hỏi.

Phục Tâm Thần im lặng thầm nghĩ, sao hắn lại không biết tính tình của cha mình thế nào chứ?

Thấy Phục Tâm Thần nín thinh ông ta cũng chẳng buồn thắc mắc, chỉ tiếp tục câu chuyện: "Cậu ta dần tìm được manh mối – hủ tục này bắt nguồn từ một truyền thuyết xưa lắc. Có ông thầy ở chùa Vô Danh trấn áp một con quỷ tên La Sát.  Ai bày ra thì kẻ đó phải dọn, bởi thôn dân quá cuồng tín nên bỏ ngoài tai lời khuyên răn của chính quyền, vậy chỉ đành nhờ vào sư thầy kia. Vì thế cậu ta chạy đến chùa Vô Danh giải thích tình hình với lão trụ trì, ổng nghe xong cũng hết hồn và hứa sẽ xử lý vấn đề này.

Ổng đã dẫn theo một nhóm tăng lữ đến thôn làm lễ trong ba ngày, sau đó đưa nữ La Sát ra ngoài. Chính miệng ổng nói rằng con nhỏ không phải là điềm xấu, và bói một quẻ cho Tử Thú, khẳng định thằng nhóc không phải ma. Ổng kết luận hồn ma trong thôn đã bị tiêu diệt từ lâu, yêu cầu các sư cùng phá hủy cái tháp và dựng lại một ngôi đền đất nhỏ. Ổng còn tha thiết khuyên người ta làm lành tránh dữ. "

Phục Tâm Thần rất cảm động và nói, "Bọn họ đều là những người tốt bụng."

"Tuy nhiên, ngay cả khi ổng cam đoan Tử Thú và mẹ nó không phải điềm gỡ thì thôn dân cũng chẳng hề đối xử hòa nhã chút nào. Khi ổng ở đây thì không sao, nhưng vừa rời đi thì thôn dân lại tiếp tục hắt hủi lần nữa. Ngay cả gia đình ruột thịt của nữ La Sát cũng nhắm mắt làm ngơ." Ông lão nói, "Là nhờ cậu cảnh sát tốt bụng kia đã đưa mẹ con Tử Thú về sống trong nhà mình … Than ôi!"

Khi Phục Tâm Thần nghe thấy tiếng "than ôi" này, hắn cảm thấy không có từ nào có thể diễn tả được nỗi đau trong lòng mình. Tiếng thở dài ấy thật não nùng.

"Tuy nhiên, Tử Thú rất cô độc, khó gần… và còn điên nữa", ông lão nói tiếp.

Phục Tâm Thần hỏi: "Tại sao anh ấy lại phát điên?"

"Tử Thú thường xuyên lên cơn cắn người trong tháp, giống như con thú nhỏ, cho nên chúng ta gọi là "Tử Thú". Nhưng sau khi được thả ra và đến sống ở nhà họ Phục, hắn dần trở nên lầm lì." Cụ già nhận xét. "Thoạt nhìn hắn rất bình thường, chỉ là không hay nói chuyện. Nhưng kỳ thực hắn khôn lanh lắm. Hắn biết mình được ân nhân nuôi dưỡng nên đã chủ động giúp việc nhà, thậm chí còn chăm em."

"Chăm em?" Mí mắt của Phục Tâm Thần khẽ giật.

"Đúng vậy, ta đã từng kể cậu cảnh sát kia có đứa con ba tuổi mà? Gia đình chỉ có một người phụ nữ, sao bà ta có thể cáng đáng việc nhà và chăm sóc mẹ con Tử Thú? Nữ La Sát điên điên khùng khùng, thân mang trọng bệnh và trở thành gánh nặng, chỉ có nhà họ Phục tốt bụng cưu mang con nhỏ." Ông lão ngậm ngùi, "Tử Thú cũng chững chạc và không lên cơn nữa. Bà Phục để hắn chăm sóc con mình một tay. Lúc mới tới đây thằng bé Phục còn nhỏ xíu, khi rời thôn đã tròn năm sáu tuổi rồi.

Là Tử Thú ở cạnh trông nom nó suốt mấy năm qua."

Cuồng Hoa đột nhiên mỉm cười: "Ồ! Chắc Tử Thú cũng kiêm luôn chuyện ăn uống tắm rửa của bé Phục quá!"

Phục Tâm Thần nghẹn ngào và thấy lòng mình lạ lắm.

"Cũng không có gì ngạc nhiên." Ông lão nói, "Tử Thú vốn dĩ lạnh lùng quái gở, thế nhưng hắn rất quan tâm đứa em kia. Nhóc Phục lớn lên cũng rất ngoan ngoãn, nó lẽo đẽo đi theo hắn, luôn miệng gọi là "Anh Tử Thú". Hai người còn khắng khít hơn cả anh em ruột. Nếu sau này không xảy ra chuyện thì…"

"Đã xảy ra chuyện ư?" Trái tim Phục Tâm Thần lại hồi hộp.

Ông lão thở dài: "Một ngày kia, bà Phục đến đồn cảnh sát để đem cơm cho chồng, còn nán lại trò chuyện trong đồn cảnh sát một lúc mới về nhà. Khi về tới nơi, bả thấy một ông già nằm bất động trong phòng, bên cạnh là Tử Thú đã phát điên và liên tục đâm lão bằng dao. Cơ thể lão đầy những vết cứa sâu hoắm, máu loang đầy trên đất trông gớm vô cùng. Thằng bé Phục đáng thương sợ đến mức ngất xỉu.

Nó hôn mê cả ngày, lúc tỉnh dậy chỉ khóc và la hét om sòm, còn đâu quên sạch mọi thứ."

Phục Tâm Thần nghe xong thảng thốt.

"Vụ án được giải quyết ra sao?" Cuồng Hoa không hề tỏ ra bất ngờ, như thể gã đã nghe nói đến chuyện này từ lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!