Trước đó tại Tòa thị chính, Cuồng Hoa đã bị Nhạc Tử Thú và người của sở cảnh sát bắt tận tay day tận mặt khi gã đang xem trộm tài liệu mật. Nhưng chuyện cỏn con này chẳng xi
-nhê gì với gã, chỉ lên đồn ngồi chơi xơi nước chém gió vài câu liền được thả tự do.
Mặc dù bình an vô sự nhưng lòng tự trọng của gã đã bị tổn thương ghê gớm.
Điều này khiến Cuồng Hoa vô cùng tức giận, gã bèn nghĩ ra một kế sách lừa phỉnh Nhạc Tử Thú và bắt cóc Phục Tâm Thần cốt chỉ để thỏa mãn cái thói ăn thua đủ từ xưa đến nay – vì đạt được mục đích mà Cuồng Hoa đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Bác sĩ Tiêu từng giúp Phục Tâm Thần giả bệnh nên Nhạc Tử Thú chắc chắn sẽ không "tin dùng" anh ta nữa – Cuồng Hoa hiểu rất rõ điều này.
Chiếu theo tính cách của con lừa trọc thì "một lần bất trung, trăm lần không cần". Tất nhiên, Phục Tâm Thần là một ngoại lệ. Bất kể Phục Tâm Thần làm gì Nhạc Tử Thú cũng đều có thể tha thứ cho hắn.
Nhạc Tử Thú nói với vợ rằng mình muốn san bằng phòng khám của bác sĩ Tiêu, và đây không phải là lời bông đùa. Phòng khám của anh ta thực sự đã phá sản =)))) Tuy nhiên anh không hề buồn bã mà còn chạy đi xin việc ở một bệnh viện khác, mức lương xem chừng cũng rất hậu hĩnh.
Nhạc Tử Thú và bác sĩ Tiêu vốn là bạn bè nhiều năm, y sẽ không đuổi tận giết tuyệt anh ta chỉ vì chuyện này.
Nhưng cũng chẳng dám giao trứng cho ác nữa.
Sức khỏe Phục Tâm Thần không tốt và cần phải điều trị lâu dài nên vẫn phải tìm một bác sĩ mới. Cuồng Hoa Sơn Nhân suy đoán, người Nhạc Tử Thú muốn tìm nhất định là một bác sĩ tư của bệnh viện tư, hơn nữa đến từ thành phố Vô Danh, ngoài việc chữa bệnh mát tay thì phải am hiểu y thuật, có vốn kiến thức sâu rộng về đặc tính OMEGA, gã đếm tới đếm lui chỉ có vài mống xuất chúng như thế.
Cuồng Hoa bèn đánh phủ đầu và cài cắm người của gã vào, yêu cầu ông ta làm đúng theo những gì mình hướng dẫn.
Chứng rối loạn gắn kết của Phục Tâm Thần đột nhiên bùng phát khiến kỳ ***** của hắn đến sớm hơn dự kiến. Như một nhà hiền triết họ Tiêu nào đó đã từng nói, giai đoạn phát tình sẽ khiến Omega chán ăn nên sẽ hao hụt nhiều năng lượng, vì thế cần bổ sung thêm dinh dưỡng. Vị bác sĩ mới mà Nhạc Tử Thú tìm được cũng chuẩn bị một ít thuốc bổ và đưa đến Tử Đài.
Tuy nhiên, mấy thang thuốc kia đã bị pha tạp và không thể bổ sung đủ chất cho Phục Tâm Thần, khiến hắn ngã gục vì mệt mỏi và kiệt sức.
Cuồng Hoa làm như vậy chỉ để Phục Tâm Thần có cớ rời khỏi Tử Đài.
Dù sao thì núi Vô Danh cũng là lãnh địa của Nhạc Tử Thú, cho dù gã ta có điên tới đâu thì cũng không thể xông vào bắt cóc người được.
Khi Phục Tâm Thần được đưa đến bệnh viện, tay bác sĩ đã dựng chuyện rằng Phục Tâm Thần cần phải kiểm tra kỹ lưỡng và yêu cầu vào phòng khám một mình. Chỉ như vậy hắn mới có thể thoát khỏi tầm mắt của Nhạc Tử Thú.
Sau khi gây mê, hắn bị lén đưa ra khỏi bệnh viện.
Khoảnh khắc Nhạc Tử Thú nhận thấy điều gì đó không ổn thì bọn họ đã biến mất.
Cuồng Hoa Sơn Nhân ngồi bên giường kiêu ngạo kể lại kế hoạch của mình, vui vẻ hỏi với Phục Tâm Thần: "Hê hê, ông đây ngầu lòi đúng không?"
Hắn nhất thời sửng sốt, không biết nên nói gì.
Một lúc sau bèn lên tiếng: "Bác sĩ Tiêu phải đóng cửa phòng khám vì dám cả gan bao che cho tôi. Còn người giúp ngài đánh lừa chồng tôi… hẳn cũng chịu chung số phận?"
"Đừng lo, ta đã đưa ông ta ra nước ngoài rồi." Cuồng Hoa đáp: "Hơn nữa tâm trí Nhạc Tử Thú giờ chỉ toàn nghĩ đến ngươi thôi mà? Y không rảnh trừng phạt ông ta đâu."
Phục Tâm Thần nói: "Vị bác sĩ đó là một danh y lão thành rất được kính trọng, sao có thể đồng ý làm những chuyện như vậy? Hơn nữa nếu ông ta bỏ trốn khỏi đây, chẳng phải đã ra đi tay trắng?"
"Đương nhiên ta đã nắm được điểm yếu của lão, ông ta từng lái xe trong tình trạng say xỉn và tông chết hai mạng người, lại còn bỏ tiền ra để ém nhẹm vụ việc." Gã trần thuật. "Nếu lão bị Nhạc Tử Thú bắt lại và đánh chết thì đó chính là quả báo nhãn tiền."
Phục Tâm Thần nghe xong càng đau đầu, hắn cảm thấy đám người này rất càn quấy. Vì sao một dân đen vô tội như hắn lại bị kéo vào cục diện rối rắm đầy khó hiểu và chẳng tài nào thoát ra được?
Hắn lắc đầu thở dài: "Sao ngài lại hao hơi tổn sức như vậy để cứu ta ra?"
Cuồng Hoa cười mà không đáp.
Phục Tâm Thần lại hỏi: "Thật sự chỉ muốn chọc tức Nhạc trụ trì?"
"Thì đã sao?" Cuồng Hoa hỏi.
Phục Tâm Thần đã quá lười để giao tiếp với gã, hắn cảm thấy tư duy của những kẻ "cao cao tại thượng" rất khác biệt so với mình, thay vì cố gắng phân tích thấu đáo thì cứ tìm điểm chung để thảo luận là đủ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!