Phu nhân là thuốc của ta…
Câu nói đường đột kia khiến Phục Tâm Thần sửng sốt một lúc.
Hắn có thực sự là thuốc của Nhạc Tử Thú không?
Nếu đúng là thế, lẽ ra y phải ngày càng tốt hơn, chứ không bị lún sâu đến vậy.
Phục Tâm Thần thở dài: "Em không phải thuốc, không cứu được anh. Anh xem bản thân kìa, càng ngày…"
"Càng ngày càng tốt." Nhạc Tử Thú nói, "Sau khi có em bên cạnh, mỗi ngày ta đều ăn ngon ngủ yên."
Đối phương giật mình: "Anh đang nói cái gì? Anh…"
"Trước kia ta thường gặp ác mộng, đêm thì trằn trọc liên miên, ăn gì cũng chẳng thấy ngon." Nhạc Tử Thú trông kiên cường là thế nhưng cũng dần để lộ ra mặt yếu đuối của mình.
Phục Tâm Thần cũng không biết y thẳng thắn bộc lộ điểm yếu của mình là vì tin tưởng Phục Tâm Thần hay vì biết rằng làm vậy sẽ chiếm được sự đồng cảm.
Hắn trầm ngâm, lại ra vẻ thản nhiên lật xem quyển kinh văn trên bàn.
Dáng vẻ Nhạc Tử Thú chấp mê rất đáng sợ, nhưng hắn không dám thẳng thừng vạch trần, chỉ đành lật một trang, trỏ vào câu kinh và đọc, "Hết thảy ân ái trên thế gian đều là vô thường, khó giữ được lâu." Anh biết ý nghĩa của nó chứ?"
Y gật đầu, "Ta biết."
"Thật sao?" Hắn dè dặt nhìn chồng mình.
"Câu kế tiếp chính là," Nhạc Tử Thú lại giảng, "Vì yêu mà sầu, vì yêu mà khổ; nếu ngươi không động lòng, cũng sẽ không đau khổ."
Phục Tâm Thần nhìn chằm chằm Nhạc Tử Thú.
Khi thuyết pháp trông y vô cùng bình tĩnh, giống như một vị cao tăng thoát tục chẳng vướng bụi trần. Nhưng ai có thể ngờ rằng sự "xằng bậy" của y so với biển sâu còn dữ dội hơn.
"Nói như vậy, tình yêu không phải là chuyện tốt đẹp. Nó vô thường, mỏng manh, còn khiến người ta khốn đốn." Phục Tâm Thần hỏi: "Thật vậy chăng?"
"Mọi thứ đều có hai mặt cả." Nhạc Tử Thú đáp: "Giống như hoa sứ có thể dùng làm thuốc chữa bệnh, nhưng cũng có độc tính."
Khi Phục Tâm Thần nghe Nhạc Tử Thú nhắc đến điều này, hắn đột nhiên choáng váng nhớ lại giấc mơ hư ảo kia.
Giống như ai đó đã nói với hắn rằng hoa sứ có độc.
Phục Tâm Thần bèn đề xuất: "Em muốn đi ngắm cây sứ kia."
Nhạc Tử Thú khựng lại vài giây, sau đó gật đầu: "Được."
Hắn không ngờ y lại đồng ý nhanh như vậy, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hắn vô thức di chuyển xiềng xích dưới chân, chiếc chuông phát ra âm thanh leng keng dễ chịu.
"Nhưng đi kiểu gì giờ?" Phục Tâm Thần hỏi.
Nhạc Tử Thú cúi đầu, quỳ dưới chân vợ mình bằng tư thế vô cùng chiều chuộng.
Trước khi Phục Tâm Thần kịp phản ứng thì sợi xích trên mắt cá chân đã được nới lỏng.
Lúc này hắn mới nhận ra y đã quỳ xuống cởi trói cho mình, đôi chân bấy giờ mới cảm nhận được sự thư giãn đã mất từ lâu.
"Phu nhân, chúng ta đi thôi." Nhạc Tử Thú đứng dậy nắm tay Phục Tâm Thần.
Chồng dẫn vợ rời khỏi Tử Đài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!