Chương 50: (Vô Đề)

Phục Tâm Thần nói với Bạch Tầm Bích rằng mình là một phóng viên và đang cần vài "cách đặc biệt" để khai thác thông tin.

Bạch Tầm Bích cau mày: "Không khó để điều tra tiền án của một người, chẳng phải cha cậu là cảnh sát hình sự ư? Cứ nhờ ông ấy kiểm tra giúp."

Phục Tâm Thần sớm biết anh ta sẽ trả lời như vậy, bèn đáp: "Tôi đã hỏi, nhưng ông nói chuyện này liên quan đến quyền riêng tư của công dân. Nếu tiết lộ thông tin cho tôi, đó là phạm luật."

Và một nửa sự thật này đã lừa phỉnh được Bạch Tầm Bích.

Anh ta cười: "Xem ra cha cậu rất cứng nhắc."

"Cũng chẳng biết, chắc do ông có tính kỷ luật cao." Phục Tâm Thần bảo vệ cha mình với lý lẽ mềm mỏng.

Anh ta buột miệng: "Vậy thì nhờ Nhạc Tử Thú. Ngài ấy có năng lực hơn tôi nhiều."

Hắn lắc đầu bảo: "Tôi không muốn gây rắc rối cho y."

"Loại ngụy biện gì đây? Cậu không muốn làm phiền ngài ta, nhưng lại đến tìm tôi để quấy rầy à?"

Phục Tâm Thần phì cười: "Cậu hài quá, sọc dưa thế mà lại sợ Nhạc trụ trì ư?"

"Ai mà không sợ?" Bạch Tầm Bích trả lời, còn liếc Phục Tâm Thần một cái. "Chỉ có cậu không sợ thôi."

"Tôi…" Câu phản vấn "tại sao tôi phải sợ y" chưa ra khỏi miệng bỗng hóa thành thinh lặng.

Phục Tâm Thần sực nhớ mình từng sợ hãi Nhạc Tử Thú. Thuở ban đầu, lúc ngửi thấy sự nguy hiểm từ y, hắn đã muốn rút lui. Khi Nhạc Tử Thú cho hắn một cơ hội rời đi, hắn đã bỏ chạy thật xa mà không gặp bất cứ khó khăn gì.

Khoảnh khắc Phục Kiến Phong bảo rằng Nhạc Tử Thú làm chuyện xấu – dù không có bằng chứng để buộc tội y, thì hắn đã tin ngay tắp lự.

Bởi lẽ thứ cảm giác sợ hãi mơ hồ nảy sinh trong lòng hắn khi đối diện với một Nhạc trụ trì lạnh lùng đầy cao quý.

Lánh mặt Nhạc Tử Thú xong xuôi, nỗi sợ hãi theo bản năng dần tiêu tan, thay vào là sự nhớ nhung và khao khát. Dẫu đã hẹn gặp Bạch Tầm Bích, nhưng điều đó chỉ nhắc nhở rằng mình không thể quên vị trụ trì kia.

Thì ra bóng dáng của Nhạc Tử Thú và thứ tình cảm đang bén rễ kia đã khắc sâu vào xương tủy rồi, và có một sự hấp dẫn sâu sắc hơn đó chính là pheromone của cả hai đều tương hợp.

Giữa nỗi bâng khuâng chằng chịt, Phục Tâm Thần đã gặp lại y.

Lần tái ngộ này hắn hoàn toàn không cảm nhận được sư nguy hiểm nào, và sự sợ hãi trước đó của hắn tựa như chỉ là một sự hiểu lầm từ cha.

Hắn biết mình đã trách lầm Nhạc Tử Thú.

Nhạc Tử Thú trở nên vô hại. Y không còn quá đỗi lạnh lùng, ngày càng dịu dàng hơn, ân cần và ấm áp hơn; như thể những cử chỉ thân mật đó chỉ dành riêng cho Phục Tâm Thần vậy. Mỗi cách tiếp cận đều được xem là lẽ đương nhiên, nói duyên tình định cũng không hề quá lố. Nhưng hiện giờ, sự thấp thỏm mờ nhạt vốn đã bị tình yêu che lấp bỗng dưng vùng dậy, tựa như một mũi dùi sắc nhọn đâm thẳng vào tim Phục Tâm Thần.

Phục Tâm Thần nặng nề thở ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bạch Tầm Bích nhìn gương mặt bần thần của đối phương, bèn quan tâm hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Phục Tâm Thần ngó Bạch Tầm Bích đăm đăm, sau mới thả lỏng và hít một hơi thật sâu: "Không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi."

Hắn lắc đầu trong vô thức: "Phải chăng tôi đa đoan quá? Rõ ràng… Nhạc trụ trì cái gì cũng tốt…"

Tâm trí hắn rối bời và chẳng có tí manh mối nào. Lại nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi.

Phục Tâm Thần bèn gọi tài xế đưa hắn về chùa. Bác tài nhanh chóng lái xe đến, như thể nãy giờ đã túc trực gần đó vậy.

Chiếc xe vượt gió lao vun vút, con đường phía trước thẳng tắp và rộng thênh thang, nhưng đường vào tim hắn đã bị ngăn lại.

Khi Phục Tâm Thần trở lại chùa Vô Danh, Không Mai đang đợi sẵn ở cửa.

"Phu nhân, chậm thôi, đèn đường ban đêm không đủ sáng, cẩn thận kẻo ngã." Không Mai ân cần tiếp đón Phục Tâm Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!