Chương 5: (Vô Đề)

Phục Tâm Thần vẫn khéo léo từ chối lời đề nghị đưa đón bằng trực thăng kia: "Công ty chúng tôi không có sân bay."

Nhạc Tử Thú đáp ngay: "Vậy công ty đó không gọi là tầm cỡ được."

Phục Tâm Thần dở khóc dở cười: "Hóa ra phải có sân bay mới mang tính tầm cỡ! Nhạc trụ trì cũng hơi khắt khe rồi?"

"Ta không hề khắt khe." Y ôn tồn nói. "Nếu có sân bay thì sẽ tiện cho việc đi lại. Tuy công nhân không dùng đến, nhưng các cấp chủ quản sẽ cần."

Phục Tâm Thần lắc đầu: "Công ty rởm của chúng tôi chỉ khoảng 30 người, đâu cần phải thế…"

Ba chữ "công ty rởm" lọt vào tai Nhạc Tử Thú: "Hình như thí chủ không hài lòng với công ty?"

"Nào, nào phải…" Hắn vội vàng thanh minh. "Chỉ

-chỉ là quy mô nhỏ thôi, tôi cũng khó mà nói dối."

"À." Nhạc Tử Thú lại hỏi. "Vậy phúc lợi ra sao?"

"Phúc lợi hả…" Phục Tâm Thần cười ngượng ngịu, tựa hồ phúc lợi ở công ty con không đáng nhắc tới.

Đối phương như đã hiểu ra điều gì: "Thí chủ có nghĩ đến chuyện rời khỏi đó chưa?"

Dù sao y cũng là đối tượng ghép đôi với mình, với đề tài này, Phục Tâm Thần không tránh khỏi đa đoan: "Nhiều Alpha không muốn bạn đời đi làm, ngài nghĩ sao về điều này?"

Nhạc Tử Thú nhướng mi: "Câu hỏi rất hàm ý."

Xưa nay tính cách của y trầm ổn, giờ nhướng mày lại có vài phần ngả ngớn, phong lưu khiến Phục Tâm Thần đột nhiên đỏ mặt. Hắn bối rối cúi đầu: "Tôi… tôi muốn lắng nghe quan điểm của ngài."

"Thí chủ thích công việc hiện tại chăng?"

"Tôi ư?" Phục Tâm Thần trở nên mù tịt, đáp theo quán tính. "Tôi rất thích."

Khóe môi Nhạc Tử Thú cong lên, trông thì đang cười đấy nhưng lại chẳng phải vậy. "Thế thì tốt rồi."

Phục Tâm Thần lặng lẽ bổ sung thêm: Dẫu yêu nghề nhưng lại ghét cay ghét đắng thằng cha sếp tổng… Lão ta thật tồi!

Tuy nhiên bọn họ mới chỉ gặp nhau ba lần, nếu oán giận sếp trong buổi hẹn hò xem ra cũng không phải ý hay, vì thế Phục Tâm Thần cố gắng kiềm chế cơn gào thét trong tim, cắn phập vào bánh bao để thể hiện sự bất mãn với cấp trên.

Rốt cuộc Phục Tâm Thần không ngồi trực thăng đi làm, hắn được tài xế nhà chùa hộ tống. Hắn thầm kết luận: Chùa Vô Danh đúng là một doanh nghiệp hiện đại hóa, tài xế, bảo vệ, nhân viên quản lý đều bố trí đông đủ…

Hắn luôn nhấn mạnh mình muốn ngồi trên dòng xe bình dân khiến tài xế vắt óc rất lâu mới tìm được chiếc Audi A6 bám đầy bụi trong góc Gara, nói đoạn y bảo: "Đây là con xe bần nhất của chùa. Đi thì đi, không đi thì đi."

Quả nhiên Nhạc Tử Thú giàu nứt đố đổ vách, so với hắn chẳng khác nào một trời một vực!

"Sao có thể xứng đôi vừa lứa?" Phục Tâm Thần bất an lẩm bẩm.

Tài xế bèn quay đầu hỏi: "Ngài vừa nói gì?"

Phục Tâm Thần vừa lỡ mồm nói ra suy nghĩ trong đầu, cũng không biết y nghe thấy hay không, bèn nhanh trí đánh trống lãng: "Tôi thắc mắc… bình thường Nhạc trụ trì di chuyển bằng xe gì…"

Y cười đáp: "Trụ trì sẽ không xuất môn."

"Vậy ư…" Lần nào họ cũng gặp nhau ở chỗ này, Nhạc Tử Thú từng nói chùa Vô Danh không thể thiếu y, đó là lý do y không thể xuất môn hẹn hò với Phục Tâm Thần.

"Là do công việc bận rộn nhỉ?"

"Tôi nào biết." Tài xế cười giả lả. "Chắc ngài rành hơn tôi đó chứ? Cả năm tôi chẳng gặp trụ trì được mấy lần…"

Phục Tâm Thần cảm thấy bó tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!