Chương 49: (Vô Đề)

Phục Kiến Phong không ngờ con trai lại hỏi về chuyện này một cách đột ngột như vậy, ông do dự một lát mới nói: "Con à, sao tự dưng hỏi thế?"

Phục Tâm Thần cũng nhận ra sự đường đột của mình nhưng nét mặt không có gì hốt hoảng, hắn im lặng hồi lâu bèn đáp: "Con buột miệng hỏi vậy thôi… Cha, sao cha lại tới đây?"

Phục Kiến Phong rất vui khi thấy hắn chủ động chuyển đề tài, thế nên mỉm cười bảo: "Cha là cảnh sát, đến đây cũng bình thường thôi."

-đúng vậy…" Phục Tâm Thần thực sự không muốn biết cha mình đang làm gì ở đây, hắn chỉ muốn tìm cớ hỏi han để giảm bớt sự xấu hổ.

Hai cha con đều lúng túng như nhau, đều vụng về trong việc kiểm soát cảm xúc, họ cũng chẳng nghĩ ra đề tài thú vị nào để nói nhằm cắt đứt bầu không khí bối rối này: "Vậy con làm gì ở đây?" Ông nhìn hắn.

"Con là phóng viên, đến đây cũng bình thường!"

Hắn không kể với cha chuyện của Tiểu Quang vì cảm thấy mọi thứ quá phức tạp, chỉ trả lời qua quýt mình là phóng viên đến để phỏng vấn. Đương nhiên Phục Kiến Phong không hề hoài nghi, ông còn quan tâm hỏi: "Mới kết hôn được vài ngày đã đầu tắt mặt tối vậy sao?"

Phục Tâm Thần mỉm cười bất đắc dĩ: "Kết hôn xong cũng phải cày cuốc mà, quanh năm cha cũng đi làm đó thôi."

"Tôi là ai? Tôi là đầy tớ của nhân dân." Phục Kiến Phong ưỡn ngực. "Cậu là ai? Cậu là Omega, lại cưới được tấm chồng giàu có, cũng không cần làm lụng vất vả thế này."

"…"

Từ lâu hắn đã quen với học thuyết Alpha lớn của cha và cũng không có ý định sửa chữa quan điểm của người lớn trong gia đình. Bởi lẽ, gần như Phục Kiến Phong đã sống cả đời với quan niệm này, há có thể bị lớp trẻ ton hót vài câu là thay đổi được?

Hắn thừa biết những câu slogan thông dụng như "Omega phải có sự nghiệp riêng" sẽ không thuyết phục được cha. Dù sao mẹ hắn – Kiều Dung Dung, vẫn là một người vợ dành toàn thời gian cho việc bếp núc và nội trợ. Bà tuân theo thể chế Omega, cuộc sống tuy không giàu sang nhưng cũng chẳng phải lo cơm ăn áo mặc. Hơn nữa Phục Kiến Phong cũng rất yêu vợ. Ông không coi thường Kiều Dung Dung vì không kiếm ra tiền, ngược lại rất trân trọng bà, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn yêu thương.

Phục Kiến Phong rất thích cuộc sống "chồng hát vợ bè" kia, Kiều Dung Dung cũng vậy. Bà quán xuyến tất thảy việc nhà mà chẳng hề mở miệng than van hay ngại khó. Bà chưa từng oán trách mình chỉ biết bám víu vào chồng, không có địa vị trong gia đình hoặc lâm vào cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Bà luôn ca tụng rằng mình thật hạnh phúc làm sao.

Bậc cha mẹ của Phục Kiến Phong ngày trước cũng thế.

Do đó, ông tự đặt mình làm tiêu chuẩn để đánh giá những người khác, ông cho rằng điều tốt nhất mà Omega có được chính là ở nhà và được bạn đời chăm lo. Nếu Phục Tâm Thần phản biện: Một Omega dành toàn thời gian ở nhà sẽ cảm thấy lủi thủi, buồn chán thì cha hắn sẽ ngắt lời: "Đó là do họ chưa tìm thấy Alpha phù hợp."

Nói tóm lại, trong mắt Phục Kiến Phong, chuyện lớn nhất đối với Omega chính là hôn nhân và gia đình. Nếu Omega có điều chi bất mãn, chắc chắn vì họ không nghe lời Alpha.

***

Chủ nhật tuần này một mình Phục Tâm Thần về thăm nhà, Nhạc Tử Thú không đi theo. Y chỉ nhờ phu nhân giúp y gửi lời hỏi thăm đến cha mẹ vợ, ngoài ra không nói thêm gì nữa.

Sớm biết trụ trì quanh năm bế quan tỏa cảng nên hắn cũng chẳng lấy làm lạ cho lắm, ngay cả Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung cũng thế. Cả hai đều thấy việc này hết sức bình thường, thậm chí còn "hân hoan" khi hay tin y… vắng mặt. Bởi phút giây đối diện với Nhạc Tử Thú, lần nào đôi vợ chồng già cũng trở nên lúng túng mất tự nhiên.

Bấy giờ họ đang ngồi ở nhà đợi Phục Tâm Thần, cả hai rất vui mừng khi thấy con trai xuất hiện. Kiều Dung Dung ríu rít hỏi thăm, tất cả những câu hỏi ấy đều liên quan đến cuộc sống hôn nhân của Phục Tâm Thần.

Hắn cũng không có gì giấu giếm, còn dỗ dành mẹ: "Đừng quá lo lắng, con sống ở nơi tốt nhất trong chùa, có người chăm sóc riêng cho con, đi đâu cũng được dùng xe xịn nhất…"

Sau đó hắn thở dài: "Nếu không phải con đang công tác và làm việc dưới trướng của sếp, con gần như quên mất mình là một công dân bình thường."

"Con là thường dân ư?" Phục Kiến Phong lắc đầu, "Gả gà theo gà, còn gả cho Nhạc Tử Thú – con đã là một nửa chủ nhân của chùa Vô Danh, sao lại là thường dân được? Ở đâu ra một thường dân giống con?"

Phục Tâm Thần câm nín.

Kiều Dung Dung vốn tinh ý, bà biết đứa con đang nghĩ gì nên bèn giả vờ tức giận với chồng: "Tại sao con mình không phải thường dân? Thứ nhất, nó không phải quan chức. Thứ hai, nó không thuộc dòng dõi hoàng tộc, cho nên nó là công dân bình thường. Bên cạnh đó, con trai chúng ta vẫn đang làm việc chăm chỉ hằng ngày. Nó đã nỗ lực tự đứng trên đôi chân của mình, đây chính là đứa con ngoan."

"Bà nói làm lụng gì chứ? Chẳng qua nó đang giết thời gian cho vui mà thôi!" Ông lắc đầu, "Nó kiếm tiền giỏi chỗ nào?"

Kiều Dung Dung lườm ông, sau đó quay sang nói với Phục Tâm Thần: "Đừng nói chuyện với cha con nữa! Suốt ngày chỉ có vậy thôi."

Phục Tâm Thần cười cười: "Con hiểu rồi…"

Biết mình không nên tiếp tục đề tài này, Kiều Dung Dung bèn lãng sang chuyện khác: "Mà chứng rối loạn gắn kết của con đã đỡ hơn chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!