Chương 48: (Vô Đề)

Quỹ cứu trợ Chùa Vô Danh làm việc vô cùng hiệu quả, bọn họ nhanh chóng phê duyệt đơn xin của Tiểu Quang, vì thế Phục Tâm Thần đi đến văn phòng riêng của chùa một chuyến. Chắc do xuất hiện với tư cách phu nhân của trụ trì nên được gặp mặt "lãnh đạo" ngay.

Linh Không và Linh Chân là đồng quản lý.

Phục Tâm Thần đều biết bọn họ, Linh Không – "người tình không bao giờ cưới" của Bạch Tầm Bích. Sau khi hay tin anh ta gặp tai nạn, Phục Tâm Thần cũng từng hỏi thăm tin tức thông qua Linh Không, bởi vậy cũng đã gặp mặt vài lần. Cộng thêm Linh Chân, trước đó Bạch Tầm Bích từng hỏi Không Mai về cái tên này nên trong đầu hắn cũng có ấn tượng.

Không Mai đã nói với Phục Tâm Thần, Linh Chân và Linh Không chẳng hề chung sống hòa thuận như vậy. Phục Tâm Thần cũng hình dung được, Linh Chân tỏ vẻ là đại sư huynh, thái độ có hơi bề trên ngạo nghễ; khác với dáng vẻ ôn hòa, khiêm tốn của Linh Không.

Ngồi trong văn phòng, Linh Không vẫn mặc áo cà sa, mà Linh Chân diện tây trang giày da, nếu y không cạo trọc đầu, thoạt nhìn cứ như mấy vị tổng tài bá đạo trên phim ảnh.

Phục Tâm Thần bước vào trong, cùng lúc được hai vị giám đốc đích thân tiếp đón.

Phục Tâm Thần thầm nghĩ, hẳn do nể mặt Nhạc Tử Thú nên mới nhận được sự tiếp đón như vậy.

Linh Không nói bằng chất giọng ôn hòa: "Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến trường hợp của em Quang, đơn xin trợ cấp đã thông qua, phía chúng tôi cũng đã liên hệ với ban giám hiệu nhà trường ổn thỏa. Đó là một ngôi trường có cơ sở vật chất hiện đại và nền giáo dục ưu tú, xin mời ngài xem……"

Phục Tâm Thần vừa cầm tài liệu lên đã vô cùng kinh ngạc: "Điều kiện trường tốt thế này? Anh chắc chắn trường sẽ nhận Tiểu Quang vào học?"

Phục Tâm Thần cũng là người có hiểu biết và nắm được giá cả mặt bằng chung, hắn nhận định được rằng nơi này rất khó để thi đậu. Một ngôi trường danh giá với tiêu chí tuyển sinh khắt khe, rất nhiều học sinh có thành tích tốt vẫn trượt nguyện vọng như thường! Cậu nhóc Tiểu Quang học hành chểnh mảng, gia cảnh lại không giàu có, ấy thế mà vẫn được nhận sao?

"Khoản này ngài không cần lo lắng." Linh Chân mở miệng, gương mặt vốn lạnh như tiền từ trước đến nay chợt nở một nụ cười khách sáo, thế nhưng nhìn vào vẫn thấy rất xa cách, "Chúng tôi đã làm việc xong xuôi với nhà trường."

Phục Tâm Thần ngẫm nghĩ: "Có phải do trụ trì đánh tiếng nên họ mới đặc cách cho Tiểu Quang?"

Linh Chân nhếch mép cười thầm: Đương nhiên là vì trụ trì chiếu cố! Bằng không dựa vào đâu?

Linh Không biết Linh Chân thường nói lời khó nghe nên bèn cười cười dẫn dắt câu chuyện: "Hoàn cảnh em Quang hơi đặc biệt, bởi vì trước đó em bị bạn bè bắt nạt nên chúng tôi chọn cho em một môi trường ưu tú. Tình trạng của em hiệu trưởng cũng rõ mà. Ông ấy đã đọc báo nên cũng rất đồng cảm với em Quang. Phía nhà trường cũng sẽ lưu ý vấn đề này, ngài cứ yên tâm nhé."

"À, là vậy sao." Phục Tâm Thần cởi bớt lo lắng, "Trăm sự nhờ hai vị."

Sau khi thảo luận về tình huống của Tiểu Quang, rốt cục cuộc trò chuyện cũng có thể kết thúc. Phục Tâm Thần chần chừ nhìn Linh Không, sau lại buột miệng hỏi tới Bạch Tầm Bích: "Cho hỏi Bạch Tầm Bích khỏe không?"

Linh Không đáp: "Vẫn vậy." Nhưng trong giọng điệu ẩn chứa nỗi lo lắng.

Vẫn vậy…

Phục Tâm Thần hơi bần thần: "Tình hình chưa khá hơn chút nào ư?"

"Tôi thấy cũng chẳng đến nỗi nào đâu." Linh Chân ngắt lời, "Ăn no, ngủ kỹ, khỏe như voi, lại cố tình giả đò sầu khổ, muốn đổi lấy lòng thương hại ấy mà… Người khác thân tàn chí kiên, còn thí chủ kia thân kiên chí tàn."

Linh Không nghe xong, lắc đầu nói: "Sư huynh, coi chừng khẩu nghiệp!"

Linh Chân hứ một tiếng, lười phân bua.

Phục Tâm Thần thấy bầu không khí có phần gượng gạo nên vội vàng rút lui. Sau khi rời đi, nhận ra mình quên mang tài liệu về, thế là quay lại trước cửa, chợt nghe thấy Linh Chân nói chuyện với sư đệ bằng nét mặt thiếu kiên nhẫn: "Bạch Tầm Bích muốn ngươi cơm bưng nước rót, bộ gã què tay à? Chẳng lẽ còn cần ngươi hầu hạ đi vệ sinh nữa? Ngươi là lao công chắc?"

Lời khiêu khích lọt vào tai nhưng Linh Không vẫn điềm tĩnh, y chỉ đáp: "Sư huynh đừng gieo tiếng ác, ta biết tâm địa huynh vốn thiện lương, đừng thốt ra những câu khích tướng. Huynh là tướng mà." Sau đó niệm Phật, lại đưa tay sờ sờ đầu Linh Chân, giống như đang xoa đầu cún con.

Linh Chân có cảm giác vừa đấm vừa xoa, đột nhiên cảm thấy bất lực vô cùng.

Phục Tâm Thần ho khan hai tiếng, gõ gõ cửa.

Hai người cùng im lặng.

Hắn giải thích: "Vừa rồi quên đem tài liệu về", mà biểu cảm của Linh Không vẫn điềm đạm như cũ. Y thản nhiên cười, đưa tài liệu cho chuẩn phu nhân rồi lại hàn huyên vài câu. Sau khi Phục Tâm Thần lấy được tài liệu thì bèn đi đến chỗ Tiểu Quang.

Tạm thời Tiểu Quang ở nhà khách của chùa Vô Danh, cơm chay ngày ba bữa, cuộc sống xem như cũng bình lặn. Cậu vừa trông thấy Phục Tâm Thần thì nét mặt có hơi sốt sắng: "Chồng anh cho phép anh đến thăm tôi?"

Phục Tâm Thần nghe câu hỏi này chỉ cảm thấy buồn cười, bèn nói: "Cái gì mà cho phép hay không? Nhóc con nói chuyện lạ quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!