Chương 47: (Vô Đề)

Đột nhiên xuất hiện một trận mưa sao băng khiến rất nhiều chúng dân ở chùa Vô Danh cực kỳ khiếp sợ. Đã là nửa đêm nhưng chủ đề "Mưa sao băng ở chùa Vô Danh" vẫn luôn bị giật tít trong mục thảo luận của diễn đàn.

Cơn mưa cũng không được dự đoán trước đó, tựa như một sự lãng mạn mà vũ trụ dành tặng cho hai người.

Rất nhanh, kha khá cư dân mạng nhảy vào bàn tán rôm rả, gì mà "không phải tự dưng có", chính là "điềm lành", bởi vì khoảnh khắc sao băng sắp rơi xuống thì rừng núi vang lên tiếng chuông chùa.

Sau khi thanh âm im bặt thì bầu trời lập tức giăng đầy những vệt sáng rực rỡ, há chẳng phải trụ trì chùa Vô Danh đã tiên liệu được điềm lành đấy ư?

Nhưng vì đâu trời giáng phúc lành?

Đại diện nhà chùa nhanh chóng giải thích: Là vì thời khắc trụ trì kết hôn.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thảo luận càng thêm huyên náo. Mà tin tức trụ trì lên xe hoa cũng đồng thời được thông báo với toàn thể chúng dân thông qua sự kiện thiên thể đó.

Sau đêm tân hôn, tiết trời mát mẻ, ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng trên mặt sàn.

Phục Tâm Thần nằm đằng kia, đôi chân khẽ run rẩy. Làn da búng ra sữa của hắn được nắng hắt lên, cũng lộ rõ những dấu vết mà Nhạc Tử Thú để lại. Trước đó hắn còn ngờ ngợ về gã đàn ông cuồng nhiệt, hung hãn trong bóng đêm chỉ là ảo giác của mình, nhưng giờ đây lại thấy vô cùng chân thật.

Để rồi khi được mở to mắt chứng kiến một Nhạc Tử Thú vốn dĩ ôn hòa lộ ra đôi con ngươi ngang tàng, hoang dại, quả thật là khác biệt quá lớn.

Sau cơn ân ái qua đi, Nhạc Tử Thú khoác lên tăng bào, lại khôi phục dáng vẻ thanh tịnh, trang nhã, tựa như kẻ hung ác khiến người ta sợ hãi đêm trước chỉ là một giấc mộng thôi. Y còn vươn tay đỡ lấy Phục Tâm Thần, ân cần hỏi hắn: "Em còn mệt không?"

Cơ thể Phục Tâm Thần sắp tan thành từng mảnh: "Rất mệt…"

"Đau mỏi à?" Nhạc Tử Thú khẽ ***** eo và bụng vợ mình, "Hai chỗ này, cũng còn khó chịu?"

"Vâng." Phục Tâm Thần gật đầu, thần trí vẫn đang choáng váng. "Bác sĩ Tiêu sẽ bảo em lao lực quá độ…"

Nhạc Tử Thú nhàn nhạt đáp: "Em nghe lời hắn làm chi."

Phục Tâm Thần cười: "Thì anh bảo em nghe hắn còn gì."

Giống như Nhạc Tử Thú được vợ mình lấy lòng, bèn mỉm cười nói: "Em nghe lời bác sĩ cũng đúng. Sau này không bao giờ như thế nữa."

Cái gì "sau này không được như thế nữa"? Không âu yếm quá mức ư? Đây cũng chẳng phải hắn chủ động mời gọi…

Da mặt Phục Tâm Thần càng không đủ dày để phản biện rằng "rõ là anh làm tình quá mức", vì thế bèn hỏi: "Không bao giờ gì cơ?"

Nhạc Tử Thú liền nói: "Không bao giờ được chọc ta ghen."

"…"

Hóa ra vẫn là hắn sai…

Phục Tâm Thần khóc không ra nước mắt, chỉ đành ***** gương mặt của đối phương: "Sao trước kia em chưa nhận ra trụ trì là người vô lý như vậy nhỉ?"

Y mỉm cười: "Trước kia đã từng nhắc nhở em, ta và mọi người có chút khác biệt."

Đúng là Nhạc Tử Thú đã từng cảnh báo Phục Tâm Thần điều này, y thừa nhận bản thân có vài điểm kỳ lạ, còn nói nếu hắn không chịu đựng nổi thì cứ rời đi.

Phục Tâm Thần không còn lời nào để nói.

Mà hắn đã từng chọn cách rời xa y, rốt cuộc lại quay về với y, trở thành phu nhân của Nhạc trụ trì.

Giờ này oán giận cũng không đúng.

Phục Tâm Thần chỉ thờ dài một hơi: "Vâng, trụ trì nói phải…"

Gần đây Phục Tâm Thần hơi uể oải, nếu cứ thân mật cường độ cao cũng không xong, vì thế Nhạc Tử Thú thôi càn rỡ với hắn, để hắn yên trí nghỉ ngơi. Y lại đến thư phòng làm việc như thường lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!