Chương 46: (Vô Đề)

Nhạc Tử Thú ngồi đối diện Phục Tâm Thần, không nói lời nào, cũng không chớp mắt, ngay cả lông mi cũng bất động, tựa như một pho tượng tượng thạch cao.

Sắc mặt y nghiêm nghị khiến bầu không khí trở nên nặng nề, tựa như thời gian đã ngưng đọng lại.

Bấy giờ Phục Tâm Thần im lặng, song lại chậm rãi đưa tay về phía Nhạc Tử Thú.

Mà y cũng không ngăn cản phu nhân.

Ngay lúc tay hắn sắp chạm lấy quần áo của y thì Nhạc Tử Thú vẫn ngồi im như phỗng, tựa như bị chú Định Thân quấn lấy.

Một Nhạc Tử Thú từ trước đến nay bệ vệ, cao quý nay chẳng khác nào cừu non chờ chết, nom có vẻ như Phục Tâm Thần muốn làm gì y cũng được. Thái độ khác thường thật khiến người khác quá đỗi hoang mang.

Phục Tâm Thần cởi đai lưng y xuống.

Y mặc tăng bào màu trắng bên ngoài, còn bộ trang phục bên trong vẫn là thứ màu sắc thanh nhã kia, tầng tầng lớp lớp che kín cơ thể.

Phục Tâm Thần lần lượt cởi xuống từng chút một. Hắn không dám bổ bã hay vồ vập ngài, bởi lẽ làm thế thật thiếu tôn trọng.

Hắn muốn ngầm nói cho Nhạc Tử Thú biết rằng, hắn tôn trọng quyền riêng tư của y. mà Nhạc Tử Thú cũng muốn nói với hắn rằng, y tôn trọng quyền được biết của hắn.

Nhưng cả hai đều im phăng phắc, chẳng ai bảo ai.

Cuối cùng, từng lớp vải vóc tuột khỏi cơ thể Nhạc Tử Thú. Rốt cuộc hắn đã có thể thấy toàn bộ tướng mạo của chồng. Phục Tâm Thần cho rằng khắp người y đều trắng muốt, bởi lẽ những chỗ ngày thường lộ ra bên ngoài tỷ như khuôn mặt, tay chân đều trắng như tuyết, và những bộ phận luôn được giấu sau lớp áo hẳn phải trắng đến lóa mắt mới đúng.

Bởi thế, một kẻ quanh năm không để lộ thân thể như y, quả nhiên rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả gương mặt của y, ngời tựa ánh trăng. Nhưng "sắc vóc" trắng trẻo kia cũng không hề hoàn mỹ như ngọc —— điểm tương phản chính là lớp da thịt đẹp đẽ ấy được phủ đầy những hình xăm, thoạt trông vô cùng đáng sợ. Nhìn kỹ mới biết, từng hàng mực thẳng thớm và gọn gàng là những văn tự cổ màu đen.

Da dẻ vốn trắng, nay hình xăm in hằn trên da càng tôn tạo sự đối lập rõ ràng.

Hơi đáng sợ…

Thấy được cơ thể của Nhạc Tử Thú khiến Phục Tâm Thần kinh ngạc vô cùng: "Anh… xăm mình hả?"

"Đúng." Nhạc Tử Thú trả lời.

Tuy rằng sợ hãi nhưng quan tâm vẫn chiếm phần hơn: "Có đau không?"

Dường như Nhạc Tử Thú không nghĩ đến việc phu nhân sẽ hỏi câu này *****ên, thế nên mỉm cười: "Không còn đau nữa."

Đã từng đau rồi…

Phục Tâm Thần cảm thấy xót xa, hắn nhíu mày quan sát từng câu chữ: Tu bồ đề, vưu ý vân hà, ngay lập tức đã thông suốt: "Kinh Kim Cương ư?"

"Phải." Y đáp.

Phục Tâm Thần ngỡ ngàng quá đỗi.

Mỗi sớm Nhạc Tử Thú đều đọc Kinh Kim Cương, dẫu thế nào cũng duy trì thói quen như vậy, thậm chí còn xăm kinh Kim Cương lên người.

Kinh Kim Cương đối với Nhạc Tử Thú mà nói rốt cuộc có ý nghĩa đặc biệt gì?

Phục Tâm Thần không biết làm sao, vừa rối ren, vừa thấy thương cảm. Hắn cũng thôi truy vấn, phản ứng *****ên là vươn tay ôm lấy Nhạc Tử Thú: "Thật sự không đau à?"

Y cười: "Không đau."

Phục Tâm Thần định nói thêm gì đó thì điện thoại lỗi thời bỗng vang lên – đó là nhạc chuông dành cho công việc. Một khi chuông reo, hẳn là có chuyện cần làm ở văn phòng.

Phục Tâm Thần đâm ra mất hứng: Ngày thứ hai tân hôn đã bị quấy rầy, đúng là khiến người ta ngán ngẩm. Ấy thế ông chủ cóc thèm quan tâm hắn đang làm gì, muốn sai sử giờ nào thì gọi ngay giờ đó, đừng nói tân hôn, cho dù hắn đang sinh con thì cũng phải dừng lại chạy deadline.

Huống chi Phục Tâm Thần không xin nghỉ tuần trăng mật. Vì hôm nay thứ bảy nên hắn mới ở nhà…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!