Tiết kiệm nước gì đó…
Phục Tâm Thần nói xong tự thấy ngộ nghĩnh. Nhạc Tử Thú mỉm cười: "Cũng tốt, hiếm khi phu nhân lại yêu quý tài nguyên trái đất như vậy."
Phục Tâm Thần có cảm giác mình đang bị chọc quê, nhưng hắn lại nghĩ, một kẻ quân tử như Nhạc Tử Thú sao lại trêu chọc người khác được!
Đang lúc nghĩ ngợi miên man thì hắn bị nhấc bổng lên không trung – là Nhạc Tử Thú bế hắn. Dẫu sao thể trạng của bọn họ vẫn chênh lệch, y muốn bế Phục Tâm Thần là việc dễ như trở bàn tay, cũng không cần phải cố sức. Để rồi hắn ngượng ngùng quơ chân loạn xạ: "Em tự đi được."
Nhạc Tử Thú cười: "Em biết "ôm tân nương" không?"
Phục Tâm Thần đỏ mặt đáp: "Biết."
"Em là tân nương." Y nói, "Nên được ôm như vậy."
Phục Tâm Thần ngẩn ra: "Hóa ra trụ trì cũng sẽ ngụy biện." Giọng điệu vô cùng kinh ngạc.
Y chậm rãi đáp lời: "Chẳng phải ta đã từng nhắc nhở em? Ta cũng không phải chính nhân quân tử phẩm hạnh không tì vết."
Phục Tâm Thần biết điều đó, nhưng vẫn cảm thấy Nhạc Tử Thú là một người đàn ông đoan chính, thanh cao, tựa như thần tiên trên trời.
Chắc đây chính là câu thành ngữ… thương nhau trái ấu cũng tròn? Hắn nhìn kiểu gì cũng thấy Nhạc Tử Thú tốt đẹp, tuy rằng đôi khi hơi kỳ quặc nhưng Phục Tâm Thần vẫn nhắm mắt cho qua, hoặc giúp Nhạc Tử Thú tìm lý do để biện hộ điều đó. Hắn vẫn thả trôi theo dòng suy nghĩ, thẳng đến khi Nhạc Tử Thú ôm hắn rời khỏi Tử Đài.
Phục Tâm Thần rất ngạc nhiên: "Tại sao ra ngoài? Chúng ta tắm rửa mà, vẫn nên vào phòng tắm chứ?"
"Vào phòng tắm làm gì?" Nhạc Tử Thú hỏi, "Em còn nhớ lần *****ên tắm gội ở chùa Vô Danh không?"
"Em nhớ, là suối nước nóng ở hậu viện?" Phục Tâm Thần hồi tưởng.
"Chúng ta sẽ đến đấy."
"Hay là thôi nhé…" Phục Tâm Thần khuyên can, "Trời tối đường trơn, đi hậu viện cũng hơi bất tiện, chi bằng tắm trong phòng là xong."
"Nhưng ta muốn đến suối nước nóng." Nhạc Tử Thú đáp.
"Tại sao?"
Nhạc Tử Thú trả lời: "Tiết kiệm nước."
"…"
Được rồi, Phục Tâm Thần thật sự không cách nào phản bác.
Lối vào suối nước nóng là con đường đá trơn nghiêng, dưới ánh trăng, cảnh vật càng thêm mờ mờ ảo ảo. Phục Tâm Thần có chút lo sợ bèn nói: "Anh thả em xuống, để em tự đi."
"Em thấy rõ đường à?" Y hỏi.
"Không rõ lắm." Phục Tâm Thần lắc đầu.
"Vậy thì cứ để ta ôm em." Y bảo, "Ta vốn rành đường này, nhắm mắt bước dễ như chơi. Nhưng em mò mẫm có khi lại ngã."
Phục Tâm Thần im lặng.
Vì thế y bế vợ mình đến suối nước nóng. Phục Tâm Thần nheo nheo mắt quan sát, đó là khung cảnh tuyệt đẹp, dòng nước long lanh hòa vào ánh trăng, bên cạnh còn có một tảng đá to tướng trơn nhẵn.
Phục Tâm Thần nhớ rõ tảng đá kia, lần trước hắn ngâm mình thì Nhạc Tử Thú đã ngồi đó chờ hắn. Mà giờ phút này Nhạc Tử Thú đặt vợ lên tảng đá, tiếp theo cởi áo cho vợ.
Chắc hẳn bọn họ thân mật quá nhiều nên Phục Tâm Thần không thấy xấu hổ nữa, hắn lẳng lặng để y ***** mình, sau đó chờ y ôm xuống suối.
Tuy đang giữa hè nhưng ban đêm ở núi rừng vẫn lạnh, bởi vậy cả người ngâm trong suối nước nóng là một cảm giác cực kỳ khoan khoái. Phục Tâm Thần muốn nhìn rõ cơ thể của Nhạc Tử Thú, nhưng do thiếu ánh sáng nên chỉ thấy bóng dáng nhá nhem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!