Chương 44: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phục Tâm Thần thay mặt thiếu niên cơ nhỡ xin suất hỗ trợ tại chùa Vô Danh, tuy nhiên cần bổ sung thêm một ít thông tin, vì thế hắn lại đến nhà cậu ta lần nữa. Hắn vô cùng vui vẻ nói rằng cậu sắp nhận được học bổng, thế mà trông cậu ta chẳng hào hứng gì cho cam.

Cậu im lặng chốc lát rồi hỏi: "Tôi được đến trường thì sao?"

"Hả?" Lời nghi vấn kia nằm ngoài dự kiến của hắn.

Giọng thiếu niên trầm trầm: "Dù có điều kiện học thì tôi cũng chẳng thích học hành. Tóm lại chỉ tổ lãng phí tiền bạc, để tôi đi làm thuê sớm chút còn tốt hơn."

Phục Tâm Thần biết cậu ta đang nản lòng thoái chí, vì thế nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Giờ đi làm thuê không kiếm được bao nhiêu, thay vào đó em nên cố gắng học tập để làm bàn đạp cho tương lai, vậy sẽ càng kiếm nhiều tiền hơn."

Cậu ta cười: "Cố gắng học? Tương lai?"

Cậu cười rất lạnh, khiến Phục Tâm Thần dấy lên cảm giác quen thuộc không nói thành lời.

Tựa như trước đây ở đâu đó hắn đã từng trông thấy một gương mặt hãy còn non nớt nhưng lại lộ ra nụ cười lạnh giá đến vậy.

"Tiểu Quang, em nghe anh nói…"

Cậu thiếu niên tên thường gọi là Tiểu Quang.

"Tại sao kêu tôi bằng cái tên đó?" Cậu phớt lờ hỏi, "Tôi với anh rất thân à?"

Phục Tâm Thần ngẩn người: "À xin lỗi…"

Hắn hiểu rõ đây là độ tuổi nhạy cảm nhất của lứa tuổi học sinh, huống chi thằng nhóc còn trải qua nhiều điều bất hạnh…

"À phải, bà ngoại em đâu?" Phục Tâm Thần hỏi.

Tiểu Quang liếc nhìn Phục Tâm Thần, sắc mặt đanh lại: "Liên quan gì đến anh?"

Hắn luôn có đủ kiên nhẫn và sự tốt bụng để đối diện với một đứa bé đang xù lông nhím mà vẫn nở nụ cười. Hắn từ tốn nói: "Vừa nãy anh gọi điện cho bà ngoại nhưng không ai bắt máy. Hôm nay tới đây không thấy nên tiện thể hỏi thăm. Bà em vẫn khỏe chứ?"

Tiểu Quang im lặng nhìn Phục Tâm Thần, sau một hồi trầm mặc thì cậu trợn to mắt, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Phục Tâm Thần rất giật mình, càng thêm lo lắng: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhưng cậu ta chẳng nói chẳng rằng, hai hàng lệ tuôn, tuy nhiên nét mặt vẫn thờ ơ vô cảm, cũng không hề nức nở nghẹn ngào. Cậu giống như con rối gỗ biết khóc, khiến người ta vừa sợ hãi vừa đau lòng.

Phục Tâm Thần càng thêm cả kinh, cảm thấy không hỏi han gì thêm nữa bèn chạy tới ủy ban tìm hiểu. Bác gái nọ tỏ ra thương tiếc mà bảo Phục Tâm Thần: "Đứa trẻ tội nghiệp, bà của nó mất rồi."

Hắn vô cùng sửng sốt.

Thì ra lúc bà ấy đi nhặt ve chai đã bị xe hơi tông chết. Tên tài xế kia đã bỏ trốn, cha mẹ Tiểu Quang vẫn không muốn nuôi dưỡng cậu ta, cũng có thể nói, từ đây về sau Tiểu Quang trở thành kẻ tứ cố vô thân.

Phục Tâm Thần ghi lại phóng sự này nộp cho Monica, nàng đồng ý cho hắn theo sát đề tài, vì thế Phục Tâm Thần vội vàng viết xong một bản thảo.

Monica cho rằng tin tức này có chiều sâu, quyết định đẩy bài báo lên trang đầu, còn tiến hành PR truyền thông. Không nằm ngoài dự đoán, câu chuyện về cậu bé bất hạnh đã thu hút sự chú ý của công chúng, tỉ lệ lượt xem liên tục tăng vèo vèo.

Sau khi bị lên báo, mẹ của Tiểu Quang đã đem cậu ta về nhà nuôi. Mà gã tài xế gây án kia cũng bị tóm gọn, đây xem như trong cái rủi có cái may.

Monica khen ngợi Phục Tâm Thần, mà các đồng nghiệp cũng chúc mừng vì hắn đã ghi được một bàn thắng. Hắn chẳng vui nổi, nhưng thấy mọi người hân hoan tán dương nên cũng không dám nói gì gây mất hứng, chỉ đành gật đầu mỉm cười lấy lệ.

Cùng lúc đó, Patrick bị sa thải.

Vốn dĩ gã là người *****ên sẽ được trở thành nhân viên chính thức, nhưng giờ lại trở thành kẻ bị đào thải sớm nhất. Monica chia sẻ thẳng thắn với mọi người về nguyên nhân này: "Patrick gây rối ở chùa Vô Danh, tạo ấn tượng xấu với nhà chùa. Đại diện nhà chùa cũng nói rằng bởi vì hành vi của Patrick nên họ từ chối tiết lộ thông tin về buổi hôn lễ độc nhất vô nhị cho phía chúng ta."

Điều này khiến tất cả nhân viên đều khiếp sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!