Chương 43: (Vô Đề)

Tuy rằng công ty chấm công dễ dãi nhưng nếu không có gì bận rộn thì vẫn phải tham gia họp định kỳ.

Phục Tâm Thần ngồi trong phòng họp, ngẩng đầu nhìn xung quanh mới phát hiện Patrick không có ở đây. Một đồng nghiệp khác cũng nhận ra điều này, khẽ hỏi: "Hình như Patrick vắng mặt?"

"Cậu không biết à? Nghe nói hắn bị người ta đánh ở chùa Vô Danh."

"Ồ? Thật hả?"

"Kỳ vậy, không phải hắn quen biết với chấp sự ở đó ư?"

Phục Tâm Thần nghe bọn họ bàn tán xôn xao thì vô cùng ngạc nhiên, hơi tò mò nên kìm không được bèn hỏi: "Các cậu nói thật sao?"

Bởi vì Patrick luôn tỏ ra ta đây, lại thích chơi trội, còn chưa kịp đưa tin ở chùa Vô Danh đã khua chiêng gióng trống thông báo với thế giới rằng mình là người được chọn, điều này khiến kha khá kẻ gai mắt gã ta. Tuy nhiên, với tuýp người ngông nghênh như vậy, đa số đồng nghiệp không đấu đá với gã, quyết định tránh voi chẳng xấu mặt nào. Thật ra bọn họ yêu mến Phục Tâm Thần hơn, anh chàng này không chỉ tốt bụng mà còn niềm nở.

Dù hắn bị Patrick khinh thường và Monica nghi ngờ năng lực chuyên môn, nhưng có thể ở lại đây cũng xem như có duyên.

Nhờ Patrick vắng mặt nên bọn họ càng thêm thẳng thắn, bèn nói với Phục Tâm Thần: "Đúng vậy! Hắn láo toét trong công ty đã đành, sang chùa Vô Danh làm trịch làm thượng thì ăn đòn cho bỏ ghét."

Phục Tâm Thần tò mò hỏi: "Cậu chứng kiến tận mắt sao?"

Người nọ nuốt nước bọt đáp: "Tôi nghe Cát Trực Xương kể lại."

Cát Trực Xương là nhân viên kỳ cựu trong bộ phận, đặc biệt ở mảng tin tức địa phương. Sau khi tan họp, Phục Tâm Thần mời anh ta trà và bánh quy để làm quen, tiện đường hỏi rõ sự tình của Patrick.

Anh ta cũng không giấu giếm, bèn kể cho hắn: "Tôi nghe bạn tôi ở cục cảnh sát kể lại, chẳng hiểu vì sao Patrick đâm thủng lốp xe của chiếc Audi ở chùa Vô Danh. Rốt cuộc bị tài xế bắt quả tang và đấm cho bầm dập."

"Audi…" Phục Tâm Thần trầm ngâm, "Là chiếc Audi A6 màu đen?"

Cát Trực Xương hơi kinh ngạc: "Sao cậu biết?"

Phục Tâm Thần xấu hổ cười: "Hình như bác tài là người quen của tôi…"

"Vậy ư? Cho nên Patrick đâm thủng lốp vì thù ghét cậu?" Anh ta là phóng viên nên trực giác cũng nhạy bén, "Chả trách hắn cứ ấp úng không chịu nói nguyên nhân với phía cảnh sát. Hóa ra là thế."

Phục Tâm Thần nghe xong càng đực mặt: "Khó tin thật nhỉ, cậu ta nghĩ xe đó của tôi nên muốn chơi khăm?"

"Rất có khả năng." Cát Trực Xương trả lời.

Hắn lắc đầu, vừa nghi hoặc vừa lo lắng: "Rốt cuộc tôi làm gì đắc tội hắn?"

"Có khi, đắc tội với người khác vốn không cần làm gì cả." Anh ta cười cười.

Phục Tâm Thần không thể không thừa nhận rằng lời này quá đúng. Hắn cười đãi bôi rồi hỏi: "Bạn anh có nói cảnh sát sẽ xử lý chuyện này thế nào không? Tuy rằng Patrick đâm thủng lốp, nhưng bạn tôi đánh hắn, xét cho cùng là sai, vậy kết quả ra sao?"

"Cậu lo anh ta sẽ bị phạt ư?" Cát Trực Xương nhún vai, "Cậu yên trí đi, anh ta là người của chùa Vô Danh! Cậu xem, võ tăng chùa Vô Danh một năm đánh vài người nhưng vẫn tung tăng dạo phố, từ xưa tới nay chưa thấy ai ngồi tù cả."

Phục Tâm Thần nghẹn một chút, sau đó bèn hỏi: "Nghe cứ có cảm giác chùa Vô Danh là băng xã hội đen?"

Anh ta không trả lời thẳng thắn vấn đề này, chỉ cười nói: "Trước kia cậu không phụ trách tin địa phương nhỉ?"

"Vâng, tôi làm bên truyền thông." Phục Tâm Thần gật đầu, "Sao anh hỏi vậy?"

"Hèn gì không nắm được tình hình." Cát Trực Xương đáp. "Nhưng đã chuyển sang đây thì cũng nên tìm hiểu thêm."

Phục Tâm Thần khiêm tốn tiếp thu kiến thức do người đi trước truyền đạt lại, bắt đầu thu thập thông tin. Ở bộ phận này, nguồn tin là điều vô cùng quan trọng. Giống như Cát Trực Xương có bạn làm ở đồn cảnh sát, từ đó nắm được nhiều tình tiết khác.

Hơn nữa, cha của Phục Tâm Thần giờ là thanh tra cấp cao.

Phục Tâm Thần nhíu mày, chẳng trách Đỗ Vạn Tinh bảo hắn bước vào Haohan trong vầng hào quang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!