Chương 42: (Vô Đề)

Gương mặt Phục Tâm Thần dán ở ngực Nhạc Tử Thú, lắng nghe nhịp tim của đối phương.

Thình thịch, thình thịch…

Vào giờ phút này, Phục Tâm Thần biết mình và y đã hiểu thấu nhau, đáy lòng rung động.

Nhạc Tử Thú khẽ cười.

Tiếng cười lướt qua trong bóng tối nhanh như chớp mắt, tựa như hòn đá rơi vào mặt nước, tõm một tiếng đã trở nên tĩnh lặng, xung quanh từng vòng gợn sóng loang ra.

Hắn cho rằng Nhạc Tử Thú đang cười ghẹo mình, nhưng lại không giống lắm, điều này khiến hắn bối rối vô cùng.

Ngay khi hắn chưa kịp nói gì để giảm bớt sự bí bách của bản thân thì thân hình cường tráng ấy đã đè lên người hắn, hơi thở cũng vì thế ngưng đọng.

Phục Tâm Thần rất nôn nao bồn chồn.

Đối diện với sự tấn công như vũ bão từ ai kia, nhất thời tay chân luống cuống, cũng không biết làm sao cho phải. Nhạc Tử Thú thì thào bên tai vợ mình: "Em bảo xem ta muốn hay không?"

Lúc đặt câu hỏi, trong miệng phả ra hơi thở nóng rực, vương vít bên tai Phục Tâm Thần.

Đầu óc hắn lung

-tung

-beng, chẳng biết bây giờ là tháng nào năm nào.

Bọn họ chung chăn âu yếm…

Đây là lần *****ên!

Phục Tâm Thần mơ mơ màng màng, nghĩ tới lần đầu… cả hai khát khao lẫn nhau mà quấn quýt, chẳng phải do chứng rối loạn gắn kết của hắn phát tác hay tham dự khóa tu hành trước hôn nhân…

Họ gần gũi nhau, bởi vì cả hai muốn làm.

Suy nghĩ ấy khiến lòng dạ Phục Tâm Thần cực kỳ vui sướng...

Vợ chồng kết tóc se tơ.

Ái ân thăm thiết, nghi ngờ chi nhau.

Đêm vui thoáng chốc qua mau.

Uyên ương gần gũi, mai sau thế nào?

(*) Phỏng dịch Thơ từ biệt kỳ 2, tác giả Tô Vũ.

***

Lần nữa Phục Tâm Thần tỉnh dậy, mở mắt ra đã là ban ngày.

Ngoài song cửa vang lên tiếng chim hót véo von nơi rừng núi, càng tôn tạo nên vẻ đẹp trong trẻo và bình yên.

Phục Tâm Thần đỡ vòng eo nhức mỏi của mình, quay đầu nhìn giường không gối chiếc bên cạnh.

Điều này cũng chẳng lạ lùng gì, cơ bản mỗi ngày Nhạc Tử Thú đều dậy sớm hơn phu nhân, dù sao, thân là đệ tử Phật gia, Nhạc Tử Thú còn thần khóa phải làm.

Phục Tâm Thần đánh răng rửa mặt xong xuôi, đẩy cửa phòng ngủ bước ra ngoài đi đến thư phòng. Trông thấy Nhạc Tử Thú đang chỉnh tề làm việc, toàn thân toát nên phong thái lạnh lùng. Dẫu không quy y nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng cấm dục.

Nhìn trụ trì vọng trọng như thế, Phục Tâm Thần không thể hình dung được kẻ tối qua nằm trên người hắn và vị tăng nhân đạo mạo ở đây là cùng một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!