Đỗ Vạn Tinh trố mắt: "Người nghiêm trang và thích nói đạo lý? Vậy hẹn hò làm quái gì? Sao hắn không xéo đến chùa Vô Danh làm hòa thượng đi?"
Phục Tâm Thần cũng không biết trả lời ra sao, tuy hắn muốn đùa rằng: "Đúng vậy, cậu nói trúng phóc, y làm hòa thượng ở chùa Vô Danh! Cậu nên nghe y giảng đạo thử đi." Thế nhưng hắn nào dám nói.
Nhạc Tử Thú cũng chẳng phải hòa thượng tầm thường gì, kẻ được mệnh danh là "Phật sống" – một nhân vật nổi đình đám ở thành phố Vô Danh. Đương lúc quan hệ đôi bên chưa rõ ràng, Phục Tâm Thần chưa muốn công khai chuyện này.
Hắn bèn tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện. Thẳng đến khi ngắt máy, hắn mới phát hiện Nhạc Tử Thú nhắn tin cho mình, y dặn hắn lên lầu hai rửa mặt, nghỉ ngơi, không cần đợi y.
Phục Tâm Thần nhớ ra lầu hai có phòng ngủ đôi, một gian bên ngoài, một gian ẩn đằng sau tấm gương. Trong căn phòng bí mật kia có chiếc giường tân hôn vẫn chưa sử dụng. Tâm trí hắn chợt dao động… rốt cuộc quyết định ngủ ở gian ngoài và tỏ ra mình không biết bên trong có một phòng khác.
Phòng ngủ không có giường, thay bằng chiếu Tatami phong cách Nhật Bản. Ban đầu hắn nghĩ loại chiếu này sẽ không quá thoải mái, nhưng sau khi nằm lên mới nhận ra độ mềm của chiếu ở mức vừa phải, nó bằng phẳng và êm ái ngoài mong đợi, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.
"Mọi khi trụ trì cũng nằm ngủ ở đây?" Phục Tâm Thần tò mò quan sát xung quanh, trông thấy trên tường treo một bức thư pháp, bên cạnh tấm chiếu còn đặt một đèn ngủ hình hoa sen tràn ngập ý thiền. Hắn cố tình giữ chiếc đèn kia: "Biết đâu tối nay Nhạc Tử Thú sẽ về, bật đèn soi sáng cho y cũng tốt…"
Nghĩ thế, Phục Tâm Thần bỗng thấy ngại ngùng. Nếu y trở lại, có phải hai người bọn họ sẽ ngủ cùng nhau?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang đột ngột bởi tiếng động của cửa lùa, ngoảnh sang đã thấy Nhạc Tử Thú đứng bên khung cửa. Phục Tâm Thần nằm dài nhìn y, phát hiện Nhạc Tử Thú cao ngất ngưỡng. Từ góc độ này có thể cảm nhận y sắp chạm đỉnh cửa mất thôi. Hắn bất giác thở dài, người đàn ông này tựa như nhân vật trong bức bích họa hang đá, tinh xảo và tráng lệ.
Dù sao thì Alpha trời sinh thân thể vạm vỡ, mà Nhạc Tử Thú đã được xem là cao to trong giới Alpha. Bởi vì mặc tăng bào rộng và luôn ngồi thiền nên không ai nhận ra điều đó, hiện tại có thời gian nhìn kỹ, hình thể của Phục Tâm Thần quả thật kém xa y – tựa như khỉ đột với đười ươi.
Đương nhiên, đười ươi không tài nào đẹp trai và thanh lịch như thế.
Nhạc Tử Thú mở miệng: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Tôi chuẩn bị ngủ." Phục Tâm Thần ngồi dậy, tựa hồ có chút xấu hổ. "Đây là phòng ngủ của ngài à?"
"Ừm, phải."
Phục Tâm Thần tỏ ra hiểu chuyện: "Ngại quá, tôi ngủ ở thư phòng cũng được."
"Không sao đâu." Nhạc Tử Thú khách sáo. "Sàn nhà rộng thế này, đủ cho chúng ta ngủ."
Dứt lời, Nhạc Tử Thú đi đến tủ quần áo làm bằng gỗ Sưa, mở ngăn tủ lấy một chồng đệm chăn trải trên mặt đất. Cứ như vậy, Nhạc Tử Thú nằm cách Phục Tâm Thần một khoảng nhỏ, giữa tấm chiếu của hai người là một chiếc đèn hoa, xem như nước sông không phạm nước giếng.
Phục Tâm Thần cứng họng, hắn còn tưởng Nhạc Tử Thú muốn ngủ chung, hóa ra là do tự mình suy diễn? Vị thánh tăng đây nếu muốn chạm vào còn phải đi tắm một cái, sao lại đồng ý ngủ cùng người lạ? Hắn tưởng bở quá nhiều…
Mà Phục Tâm Thần cũng không quá xấu hổ vì chuyện này, chỉ lẳng lặng nằm ngủ.
Nhạc Tử Thú chúc hắn ngủ ngon, sau đó nhập mộng rồi.
Phục Tâm Thần nhắm tịt mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng kiểu gì cũng không ngủ được. Hắn cho rằng ánh đèn quá sáng, bèn mở mắt nhìn ngọn đèn… Tạo hình của nó vô cùng độc đáo, chân đèn là một đóa hoa bằng đá điêu khắc uốn lượn, chụp đèn là nhựa thông hình hoa sen tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà, không quá sáng hoặc quá tối, vừa đủ cho giấc ngủ.
Phục Tâm Thần nằm nghiêng nhìn đồ vật kia, xộc vào mũi là nước mưa hòa lẫn vị rỉ sắt… Mùi hương này… hắn đã từng ngửi thấy từ người Nhạc Tử Thú?
Phục Tâm Thần ngay lập tức hiểu ra: Đây là pheromone của trụ trì!
Pheromone này khá kỳ lạ. Tựa như trời mưa, tựa như ẩm ướt, lại hòa lẫn mùi rỉ sắt… Nghe qua có vẻ vô cùng tươi mát, nhưng hít sâu thì thoang thoảng mùi tanh gỉ, khiến người ta liên tưởng đến những song sắt hoen úa bám đầy nước mưa.
Phục Tâm Thần gần như trúng tà, bởi hắn say đắm thứ pheromone này cuồng nhiệt…
Hắn nheo mắt, lặng lẽ nhìn về phía Nhạc Tử Thú; nhưng y đã an ổn ngủ rồi, còn nằm cách hắn rất gần, cánh tay như sắp chạm đến cây đèn hoa sen.
Thân hình Nhạc Tử Thú cao lớn, nằm bên cạnh tựa như một tòa cô sơn khiến Phục Tâm Thần tự thấy chính mình bị vùi chôn dưới bóng lưng ấy.
Giữa không gian đậm đặc mùi mưa và rỉ sét kia, trái tim hắn đập loạn nhịp như thời ngây ngô niên thiếu, đôi má cũng nóng bừng bừng.
Phục Tâm Thần không biết mình đã ngủ như thế nào, nhưng nhất định là rất khuya, bởi vì hắn đã tốn phân nửa buổi đêm để quan sát Nhạc Tử Thú…
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!