Phục Tâm Thần dọn vào chùa Vô Danh, lúc ngã lưng trên chiếc giường mềm mại thì cảm thấy hơi hồi hộp. Thế mà Nhạc Tử Thú thong dong nằm xuống, lại nói với Phục Tâm Thần: "Em nghỉ ngơi lấy sức đi, ngày mai còn phải học."
"Vâng…" Phục Tâm Thần gật đầu, vội vàng nhắm mắt ngủ.
Địa điểm "đi học" không nằm ở Tử Đài, mà là một căn lầu ở phía sau ngọn núi. Thật ra học ở Tử Đài vẫn được, nhưng Nhạc Tử Thú cho rằng nơi để ngủ và nơi để học vẫn nên phân chia thì tốt hơn. Như vậy vừa hỗ trợ học tập, vừa hỗ trợ nghỉ ngơi.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong và uống thuốc điều trị chứng rối loạn gắn kết, hắn đã đi bộ đến "lớp học." Chung quy vẫn phải nhờ Không Mai dẫn đường. Cậu bé vừa tung tăng vừa nói: "Chuẩn phu nhân yên tâm, trụ trì am hiểu lĩnh vực này lắm. Ngài ấy sẽ giảng dạy kỹ càng."
Gò má Phục Tâm Thần bất giác đỏ bừng, hắn kìm không được bèn hỏi: "Trụ trì rất hiểu cái này sao?"
"Cái nào?" Nét mặt Không Mai mờ mịt, "Ta không biết nữa, chuẩn phu nhân chọn thiền pháp nào?"
Phục Tâm Thần trả lời ngập ngượng: "Em không rõ anh chọn cái gì, vậy mà em nói trụ trì rất am hiểu ư?"
Không Mai gãi gãi đầu: "Thật ra ta chỉ đoán thôi… Nhưng chắc hẳn trụ trì tinh thông mọi thứ mà. Bởi vậy mới chỉ dẫn ngài được."
"Là… Là vậy sao?" Phục Tâm Thần sờ sờ mũi hỏi, "Dựa theo thông lệ của chùa, việc tu hành trước khi kết hôn là do ai hướng dẫn?"
"Thế phải xem chuẩn phu nhân lựa chọn cho mình pháp môn gì, thường thì sẽ cử tăng nhân thạo môn ấy đến giảng bài." Không Mai đáp.
Nhưng hay ở chỗ thứ mà Phục Tâm Thần lựa chọn chính là Hoan hỉ thiền, cho dù có một bậc đại sư thuộc chùa miếu cấp quốc gia rành về Hoan hỉ thuyết pháp thì cũng không dám giảng bài cho hắn.
Bằng không, hẳn là muốn đích thân Nhạc trụ trì ra tay siêu độ ư?
Phục Tâm Thần đi vào trong, Không Mai cũng lặng lẽ cáo lui.
Sau khi cởi giày, hắn đi chân trần vào phòng, trên người mặc áo lam, vừa bước tới bèn nhìn bốn phía xung quanh, thế mà trông thấy một bức tượng Hoan hỉ Phật màu vàng sống động như thật. Hai thân tượng Phật ngồi chồng lên nhau, tư thế đủ khiến người khác đỏ mặt.
Đây cũng là lần *****ên Phục Tâm Thần trông thấy một bức tượng lộ liễu như vậy, nhất thời ngượng nghịu cúi đầu. Nhạc Tử Thú đang ngồi trên đệm Hương bồ, biết Phục Tâm Thần không dám ngẩng lên thì bèn từ tốn nói: "Em hãy xem cái này."
Phục Tâm Thần đâu thể trốn tránh mãi, lần nữa hắn nhìn về phía tượng Phật.
Nhạc Tử Thú trỏ vào hai thân thể *****, ôn tồn giải thích: "Đây là Dục thiên, đây là Ái thần. Một bên đại diện cho tu pháp, một bên đại diện cho trí tuệ. Bọn họ *****, từ đó pháp và trí tuệ được tạo nên song song. Là biểu trưng cho trí tuệ vô biên của pháp giới."
"Thưa phải." Nghe Nhạc Tử Thú giải thích nghiêm trang như vậy khiến Phục Tâm Thần cảm thấy đầu óc của mình đen tối làm sao, khác nào con ếch nhìn đời qua miệng giếng. Hắn muốn học theo Nhạc Tử Thú, dùng ánh mắt chính trực để tiếp xúc với Hoan hỉ thiền.
Nhạc Tử Thú gật đầu cười mỉm: "Em mở quyển kinh ra đi, để ta diễn giải cho em."
Lúc này Phục Tâm Thần mới hoàn hồn lại.
Hắn còn tưởng rằng học tập Hoan hỉ thiền chính là… Làm cái kia?
Rốt cuộc, chỉ là giảng đạo thôi mà.
Phục Tâm Thần cầm lấy quyển kinh trên tay, thầm mắng bản thân thật sự quá dơ bẩn. Nhạc Tử Thú tựa như ánh trăng chiếu rọi trên cao, còn mình thì nghĩ ngợi đến những chuyện không hề trong sáng chút nào.
Tiếp tục câu chuyện, Nhạc Tử Thú bắt đầu thuyết pháp cho Phục Tâm Thần.
Y mặc bộ tăng bào màu trắng, dáng người tựa như núi tuyết, phong thái trác tuyệt, bình thản tụng ngâm: "Bồ tát chi tâm do như thái hư, vô bất bao quát, dục lợi ích chúng sinh, tác chủng chủng phương tiện, tiên dĩ dục câu khiên, hậu lệnh nhập phật trí…"
Chất giọng thanh thoát, tựa như gió thổi lá thông reo, êm ái vô cùng.
Phục Tâm Thần nghe cái hiểu cái không, hắn nhìn chằm chặp vào gương mặt của Nhạc Tử Thú bằng ánh mắt sững sờ.
Nhạc trụ trì đẹp trai quá…
Phục Tâm Thần nghĩ như vậy.
Nhạc Tử Thú buông quyển kinh trong tay xuống, bèn hỏi: "Ta vừa giảng đến đâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!