*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng đã làm chuyện cực kỳ thân mật nhưng Phục Tâm Thần vẫn chẳng dám thân thiết với Nhạc Tử Thú, thậm chí không đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Nhưng Nhạc Tử Thú lại rất lo lắng và quan tâm, y mỉm cười hỏi Phục Tâm Thần: "Hình như em có điều muốn nói?"
Phục Tâm Thần ngẩn người, hắn cũng không dám hỏi "lúc chúng ta ân ái thì nét mặt ngài vẫn giống vậy sao", bởi vì lời này quá mức khiếm nhã, chỉ đành lắp bắp: "Ngài… Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Nhạc Tử Thú cười cười, "Giờ em thu xếp đồ đạc theo ta trở về nhé, để kịp dùng bữa trưa."
"Trở về?" Phục Tâm Thần đâm ra khó hiểu, "Về đâu?"
"Đương nhiên là chùa Vô Danh." Nhạc Tử Thú vươn tay, nhẹ nhàng ***** sau cổ Phục Tâm Thần. Lòng bàn tay hơi thô ráp sờ vào vết thương trên tuyến thể khiến hắn cảm thấy châm chích và tê dại. Nhạc Tử Thú nói: "Hiện giờ em không thể rời xa ta." Lúc thốt ra những lời này, chất giọng của y phảng phất cảm giác thoả mãn khó mà che giấu.
Phục Tâm Thần nghệch mặt, hắn sững sờ giây lát rồi mới thận trọng hỏi: "Là di chứng của đánh dấu à?"
"Có thể hiểu vậy." Nhạc Tử Thú gật đầu, "Chỉ e em phải đến ở cùng ta."
Phục Tâm Thần đâm ra bối rối, hắn nhíu mi, lòng dạ rối như tơ vò.
Thể chất của Omega quả nhiên làm người ta băn khoăn. Sau khi bị đánh dấu, một số Omega sẽ nảy sinh hội chứng không muốn rời xa. Tuy rằng ngày thường sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc phát tác lại cực kỳ thèm khát pheromone của nam Alpha đã đánh dấu mình.
Đây là một chứng bệnh khiến ai nấy cũng đều đau đầu, tuy rằng xác suất mắc bệnh rất thấp.
Nhưng chẳng hiểu sao Phục Tâm Thần lại nằm trong con số hiếm hoi kia.
Hắn cảm thấy thấp thỏm và bồn chồn ghê gớm. Hội chứng này sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày và làm phiền thân nhân là đằng khác.
Phục Tâm Thần thẹn thùng nhìn Nhạc Tử Thú: "Mang phiền phức cho ngài rồi…"
Nhạc Tử Thú mỉm cười: "Sao lại phiền phức được?"
Giọng Nhạc Tử Thú có vẻ khách sáo, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa thứ gì đó mập mờ. Chính cái nhìn đong đầy cảm xúc kia đã khiến Phục Tâm Thần cư xử mất tự nhiên, hắn ho khan hai tiếng rồi hỏi: "À phải, cha mẹ tôi đâu?"
"Họ ra cửa xin lỗi hàng xóm, cũng như đi phát kẹo mừng."
"…" Phục Tâm Thần càng thêm căng thẳng.
Trên thực tế, tình huống này Phục Tâm Thần đã trải qua – nhưng đó là khi hắn được hàng xóm tặng kẹo mừng. Hắn thuê nhà trọ giá rẻ để ở, đương nhiên cách âm không tốt, vào đêm tân hôn âm thanh quần nhau hùng hục của đôi vợ chồng son hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Alpha và Omega đều là những động vật bị tác động bởi pheromone, một khi xảy ra tình trạng thèm khát ***** họ sẽ không quan tâm đến bất cứ ai, chỉ tập trung vào chuyện giường chiếu. Sau khi thỏa mãn xong, cả hai sẽ nhặt liêm sỉ đã bị mình đánh rơi trước đó, tiếp theo đem kẹo mừng tặng mọi người như một lời xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ.
Đây cũng được xem là phong tục của đế quốc phương Đông.
Trước kia Phục Tâm Thần nhận được không ít kẹo mừng, nào ngờ tới lượt nhà mình đi biếu người ta. Hơn nữa, sau khi âu yếm xong thì hắn ngủ đến trưa trời trưa trật, báo hại ông bà phải đi thay đứa con.
Thật là…
Xấu hổ chết mất.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng cửa mở.
"Cha mẹ về rồi sao?" Phục Tâm Thần nhanh chân phóng xuống giường, nhưng cả vùng eo và đầu gối đều bủn rủn, gần như khuỵu xuống.
Nhạc Tử Thú vội vàng đỡ lấy hắn, còn hắn cứ ngã phịch vào lòng đối phương.
"Trụ trì…" Phục Tâm Thần ngẩng đầu nhìn Nhạc Tử Thú, "Tôi có thể tự đi…"
"Vẫn nên để ta dìu em." Giọng y rất dịu dàng, nhưng lại mang theo nét uy nghiêm không tài nào kháng cự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!