Thanh âm Nhạc Tử Thú bên kia đầu dây không quá rõ ràng, có thể là vì thông tin bị sai lệch, cũng có thể do đầu óc của Phục Tâm Thần không đủ tỉnh táo, bất luận là nghe hay nhìn cái gì đều luôn trong trạng thái lơ mơ.
Hắn nghe y hỏi: "Sao vậy?"
Chất giọng đối phương tựa như giọt nước rơi lên ngực Phục Tâm Thần, nhưng giờ phút này hắn nóng bức cồn cào, một giọt bé tẹo này sẽ bốc hơi trong nháy mắt.
"Tôi nhớ ngài…" Phục Tâm Thần nỉ non.
Trạng thái của hắn lúc này khác hẳn mọi khi. Bấy lâu nay hắn đều nói chuyện khách sáo với Nhạc Tử Thú, kể cả Nhạc Tử Thú cũng giữ kẽ như vậy, nhưng giờ thì cơn khát tình đã xé tan ranh giới kia.
Phục Tâm Thần chưa từng thốt ra khỏi miệng ba chữ "tôi nhớ ngài", càng không bàn đến việc nũng nịu thổn thức —— cực kỳ dẻo quẹo.
Hệt như kẹo mạch nha, dinh dính, ngọt lừ.
Ngữ điệu ấy khiến Nhạc Tử Thú cảm thấy ngọt từ lưỡi đến xương.
Y khẽ thở dài, tựa như vào ngày nắng nóng được uống một ngụm Coca mát lạnh.
"Em nói cái gì?" Nhạc Tử Thú hỏi đối phương. "Ta nghe không rõ."
Phục Tâm Thần đầu óc mơ màng, tiếp tục lặp lại trong vô thức: "Tôi nhớ ngài… Nhạc trụ trì…"
Nhạc Tử Thú bỗng nhiên bị lãng tai: "Ngại thật, trên núi tín hiệu không tốt, em vừa nói gì nhỉ?"
Phục Tâm Thần không hề giấu giếm: "Tôi nhớ ngài! Nhớ ngài lắm!" Hắn to mồm gào lên, như thể làm vậy sẽ xua đi những muộn phiền đang dồn nén trong lòng. "Nhạc trụ trì ơi, tôi rất nhớ ngài…"
"Ừm." Giọng điệu của y không biết đang vui hay buồn, "Vậy bây giờ em muốn làm sao?"
Phục Tâm Thần quả quyết: "Tôi muốn gặp ngài!"
Nhạc Tử Thú im lặng.
Mà hắn vốn dĩ đã quen với sự trầm mặc này.
Bất kể trước khi nói gì thì Nhạc Tử Thú đều im lặng vài giây.
Y hiếm khi nói năng mà không suy nghĩ, đây cũng là chuyện rất thường tình, bởi những kẻ có địa vị giống y đều sẽ thận trọng như thế. Vì tính chất công việc nên Phục Tâm Thần từng phỏng vấn một số nhân vật quyền cao chức trọng, bọn họ đều cân nhắc thấu đáo mới mở miệng trả lời. Người như vậy tiếng nói rất có trọng lượng, câu chữ không dư thừa, khác với dân chúng bình thường muốn nói gì thì nói.
Phục Tâm Thần từng hiểu thói quen này của y.
Nhưng giờ thì hắn không hiểu nữa.
Hắn vô cùng rầu rĩ, giọng điệu mất kiên nhẫn cực kỳ: "Ngài có nghe rõ không?"
"Nghe rõ." Nhạc Tử Thú dường như đang cười, lại dùng sự dịu dàng để vỗ về bé con to xác ấy. "Ta đến ngay." Và đây cũng là lần *****ên thái độ y ôn hòa đến vậy.
Tựa như Phục Tâm Thần chưa từng dùng lời lẽ ngọt ngào để trò chuyện với Nhạc Tử Thú, và đây cũng là lần hiếm hoi Nhạc Tử Thú thì thầm vào tai hắn bằng giọng điệu mờ ám cưng chiều.
Phục Tâm Thần bất giác say mê: "Thật ư?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên." Nhạc trụ trì nhẹ nhàng bảo. "Chờ ta."
Vừa ngắt máy với Phục Tâm Thần thì trụ trì gọi điện cho Phục Kiến Phong. Y chỉ hỏi vỏn vẹn một câu: "Nhà ngài có sân đậu máy bay trực thăng chứ?"
"???" Phục Kiến Phong chưng hửng, "Đương nhiên là không rồi."
Hộ dân bình thường ai lại đi trang bị sân bay?
"Ta đã biết." Nhạc Tử Thú gật đầu, không nói gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!