Bên trong hộp không phải là thứ gì khác ngoài một bộ quần áo. Phục Tâm Thần vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là trang phục của Nhạc Tử Thú.
Mỗi lần hẹn hò cùng nhau, hắn đều thấy y mặc bộ tăng bào màu trắng thanh cao. Thậm chí hắn còn hoài nghi rằng Nhạc Tử Thú có từ tám đến mười bộ giống hệt nhau, thay phiên mặc hằng ngày.
Phục Tâm Thần cố gắng nhớ lại, mỗi lần Nhạc trụ trì tiếp khách sẽ ăn vận tương đối chỉnh tề, chiếc tăng y mềm mại này hẳn là thường phục của ngài lúc ở nhà. Nhưng tại sao ngài lại tặng nó cho mình nhỉ? Phục Tâm Thần hơi ngạc nhiên, vì vậy cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Nhạc Tử Thú.
[Chuẩn phu nhân: Sao ngài tặng tôi áo bào vậy?]
Nhạc Tử Thú liếc mắt đọc tin, sau đó trả lời ngay: Để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
"Bất cứ tình huống nào?" Phục Tâm Thần giật mình, "Sẽ có chuyện gì xảy ra ư?"
Rất nhanh, hắn đã lĩnh ngộ hàm nghĩa của câu nói ấy.
Dựa theo cách giải thích của từ điển, "bất cứ tình huống nào" chính là "có thể sẽ phát sinh yêu cầu."
Lúc nào thì phát sinh yêu cầu?
Đương nhiên là lúc cả người bất ổn.
Sau khi bị đánh dấu, cho dù là bà mẹ Omega hoặc anh bạn Beta Đỗ Vạn Tinh đều quan tâm khuyên nhủ Phục Tâm Thần cố gắng nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe để tránh xảy ra tình huống rối loạn pheromone.
Thời điểm bị đánh dấu, pheromone của Nhạc trụ trì đã chảy vào bên trong tuyến thể đối phương, khả năng cao sẽ gây ảnh hưởng.
Nói không chừng Phục Tâm Thần sẽ nảy sinh triệu chứng không muốn rời xa, liên tục thèm khát mùi vị của Nhạc trụ trì.
Đương nhiên lần này chỉ là đánh dấu tạm thời, xác suất gặp phải tình huống này phải gọi là cực kỳ thấp.
Nhưng dù sao… Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Phục Tâm Thần bất giác thán phục sự chu đáo của Nhạc Tử Thú. Xem ra y thật sự nghiêm túc đọc quyển Cẩm nang chăm sóc Omega sau khi bị đánh dấu. Nghĩ đến đây, tim Phục Tâm Thần đập rộn ràng hơn.
Phục Tâm Thần trịnh trọng khép hộp lại, hắn ngồi xếp bằng trên giường và chuẩn bị lôi laptop ra xem phim truyền hình để giết thời gian. Ai ngờ vừa bật màn hình lên thì điện thoại đã reo ầm ĩ.
Hắn thấp thỏm, ngỡ đâu Nhạc Tử Thú gọi cho, rốt cuộc cầm lên thì thấy tên Đỗ Vạn Tinh chình ình phía trước. Đáy lòng hắn chợt dâng lên cảm giác mất mát.
"Sao vậy, Tinh Tinh?" Phục Tâm Thần hỏi.
"Giờ cậu rảnh rỗi lắm à?"
"Ừ." Phục Tâm Thần nhướng mày cảnh giác. "Gần đây tôi phải tịnh dưỡng, không nhận việc riêng!"
"Gì? Cậu nghĩ xa qua đấy, tôi chẳng nhờ vả gì đâu." Đỗ Vạn Tinh chậc một tiếng. "Ai không biết cậu sắp làm ông này bà nọ! Tôi đâu có gan chó tìm cậu để sai nhờ!"
Phục Tâm Thần nghe thấy sáu chữ "sắp làm ông này bà nọ" thì hơi nhíu mi.
Nói thật, hắn hoàn toàn không có cảm giác xa hoa chảnh chẹ, gần đây từ chối nhận việc là vì muốn nghỉ hết phép mà thôi. Nhưng ngẫm kỹ thì, với thân phận là phu nhân của trụ trì chùa Vô Danh thì đúng là… rất gì và này nọ.
Tuy nhiên hắn đã đề cập chuyện đó ở buổi hẹn trước kia. Hắn đã hỏi Nhạc Tử Thú có yêu cầu một người bạn đời toàn tâm toàn ý chăm nom gia đình, y đáp rằng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của đối phương. Bởi vậy, Phục Tâm Thần vững tin mình vẫn có thể tiếp tục cày cuốc.
Phục Tâm Thần bảo Đỗ Vạn Tinh: "Đừng chém gió quá đà, sau khi kết hôn tôi vẫn đi làm như cũ."
"Tôi biết rồi!" Đỗ Vạn Tinh đáp. "Chỉ trêu cậu tí thôi."
Phục Tâm Thần cười tức giận: "Không thì cậu tìm tôi làm gì?"
"Để nói chuyện phiếm với cậu về Nhạc trụ trì thôi mà."
Nhạc Tử Thú ở thành phố Vô Danh là nhân vật có tiếng có miếng, người ta đồn y bành trướng thế lực trên ngọn núi kia, cũng ca ngợi y là Phật sống hạ phàm cứu khổ cứu nạn… Một mặt Bồ Tát, một mặt Tu La, hai sự mâu thuẫn tồn tại song song.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!