Chương 33: (Vô Đề)

Nhận thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, Phục Tâm Thần càng không yên lòng. Dù rằng anh ta làm ngơ với hắn nhưng hắn vẫn tìm gặp bạn bè để hỏi thăm.

Lúc "hẹn hò", cả hai từng dắt nhau ra mắt đồng nghiệp và anh em chí cốt. Phục Tâm Thần cũng biết người quen của Bạch Tầm Bích, giờ muốn liên lạc lại không khó.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của Phục Tâm Thần chính là đối phương đã chủ động từ chức sau vụ tai nạn kia, chuyện đó khiến mọi người sửng sốt không thôi, còn tiếc cho một thanh niên ưu tú điển trai như Bạch Tầm Bích.

Thậm chí bạn bè cũng chẳng thể tìm gặp anh ta, nói không chừng do lòng tự tôn quá lớn nên mới chọn cách lánh mặt mọi người.

Đến cả thân nhân…

Cha mẹ Bạch Tầm Bích đã chuyển ra nước ngoài từ lâu, tình thân phai nhạt, có thể họ vẫn chưa biết con trai mình đã trở thành kẻ tật nguyền.

Phục Tâm Thần vô cùng sửng sốt, một kẻ lạc quan như Bạch Tầm Bích nay dường như bốc hơi khỏi thế gian.

Phục Tâm Thần gọi điện cho Nhạc trụ trì, bảo rằng muốn gặp mặt Linh Không. Nhạc Tử Thú nghe xong bèn nói: "Em định hỏi thăm chuyện Bạch thí chủ?"

"Vâng…" Phục Tâm Thần thừa nhận. "Tôi thấy hơi lo…"

Nhạc Tử Thú nửa đùa nửa thật: "Ta còn tưởng rằng em hối hận nên mới chủ động tìm ta."

"Hối hận ư?" Phục Tâm Thần khó hiểu, "Hối hận điều gì?"

Nhạc Tử Thú trả lời: "Hối hận vì đã đổi ta đi."

"Hơ…" Trong lòng hắn hơi căng thẳng. "Tại sao ngài nói thế?"

Chất giọng bên kia đầu dây càng thêm chậm rãi: "Lần trước ta bảo, em vẫn là người mà ta hằng mong nhớ. Nhưng em nghe xong cứ thờ ơ, chỉ quan tâm đến Bạch Tầm Bích. Xem ra em phải lòng hắn, và quên ta rồi."

"Không, không…" Phục Tâm Thần phủ nhận theo bản năng, "Nào phải thế…"

"Không thì thế nào?" Nhạc trụ trì tựa như đang cười.

Mặt Phục Tâm Thần nóng ran: "Chúng tôi là bạn… Tôi chỉ lo cho sức khỏe của anh ta."

"Ta hiểu rồi." Giọng Nhạc Tử Thú cực kỳ trầm ổn. "Vậy em dành thời gian ghé chùa một chuyến. Ta sắp xếp cho em và Linh Không gặp nhau."

Hiện tại hắn vẫn đang nghỉ phép nên rảnh rỗi vô cùng, cứ thế quyết định hôm sau đến ngay, vừa tới trước cổng chùa thì đã thấy Không Mai chờ ở cửa.

Đối với sự ân cần của tiểu sa di, Phục Tâm Thần không còn lạ lẫm, nhưng trong lòng vẫn sường sượng, cứ nghĩ mình đang bóc lột thằng bé.

Chú tiểu suy nghĩ rất giản đơn, cậu vui vẻ nói với Phục Tâm Thần: "Giờ ta đưa ngài đến gặp Linh Không sư huynh."

Phục Tâm Thần thấy cậu cười thì hỏi: "Em và Linh Không thân thiết lắm ư?"

"Đương nhiên. Huynh ấy tốt bụng này, dễ gần này, ai cũng mến." Nhắc tới Linh Không, mặt cậu toe toét như hoa nở. "Huynh ấy đảm nhiệm rất nhiều chương trình từ thiện cho chùa, công đức bao la, khác nào Bồ Tát sống."

Phục Tâm Thần gật đầu: "Thì ra y lại bao dung đến vậy." Rồi thuận miệng hỏi. "Linh Chân thì sao?"

"Linh Chân? Người này cùng thế hệ với Linh Không sư huynh, cũng phụ trách hạng mục từ thiện, giúp trụ trì làm kha khá chuyện. Nhưng Linh Chân sư huynh tính tình lãnh đạm, không giao lưu với tiểu sa di. Ta và y không thân thiết."

"Ra là vậy."

Đối với tăng nhân khiến Bạch Tầm Bích chết mê chết mệt kia, Phục Tâm Thần vô cùng tò mò. Cho đến khi gặp được Linh Không bằng xương bằng thịt…. Than ôi, mắt nhìn người của Bạch Tầm Bích quả nhiên chất lượng. Tuy nhiên có một điểm khiến Phục Tâm Thần chú ý – đối phương chẳng tỏa ra bất cứ mùi pheromone nào, tựa như không phải Omega.

Thẳng đến khi trông thấy vết sẹo trên cổ Linh Không thì hắn mới sực tỉnh: Vị tăng nhân đã làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, nên sẽ không phát ra pheromone hay có bất kỳ ***** tình dục nào. Quả là một người "tứ đại giai không" – "lục căn thanh tịnh." Vậy nên Bạch Tầm Bích khẳng định Linh Không sẽ chẳng hoàn tục vì ai.

Linh Không trông thấy Phục Tâm Thần bèn mỉm cười: "Nghe nói thí chủ đến để hỏi chuyện của Bạch Tầm Bích?"

Phục Tâm Thần gật đầu: "Tôi thấy hơi lo nên…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!