Chương 32: (Vô Đề)

"Có chuyện gì ư?" Phục Tâm Thần chưa hiểu hết ý của Nhạc Tử Thú, tại sao nói là đừng quá lo lắng? Nhưng nét mặt đượm buồn của y và lời an ủi chân thành kia khiến trong lòng Phục Tâm Thần đột ngột dấy lên điều gì đó chẳng lành. Chẳng lẽ Bạch Tầm Bích gặp nạn?

Nhạc Tử Thú hỏi: "Em vẫn chưa biết chuyện gì ư?"

"Tôi… chưa hay tin gì cả…" Phục Tâm Thần ngày càng dè dặt và đề phòng.

"Là thế này đây." Nhạc Tử Thú ngừng một chút, tựa như hơi khó xử rồi quay sang chấp sự và Từ Dương Lựu, "Từ thí chủ, thật không phải lúc. Ta và Phục thí chủ có chuyện quan trọng cần bàn, phiền thí chủ dịp khác ghé qua."

Bụng dạ cô ta phừng phừng nổi lửa: Mình trầy da tróc vảy mới có thể gặp được Nhạc Tử Thú, nay vừa tắm gội xong thì phải thay quần áo đi về? Đây chẳng phải đang chơi khăm mình sao?

Nhưng khi nhìn sang gương mặt của Nhạc trụ trì khiến cô ta không tài nào tức giận.

Sự điên tiết ấy chỉ có thể đổ lên đầu gã họ Phục chứ ai!

Cô ta trợn mắt nhìn đối phương, sau đó vùng vằng đi theo chấp sự.

Lúc Từ Dương Lựu rời khỏi Hoa Gian Tạ thì bèn vồn vã hỏi ngay: "Chẳng phải Phục Tâm Thần và trụ trì đã chia tay rồi sao? Giờ đây lại quấn lấy nhau như vậy?"

Vẻ mặt đối phương bình thản: "Bần tăng không rõ lắm về chuyện riêng của trụ trì."

Từ Dương Lựu thấy ông là một người kín miệng và nghiêm trang, dù cho cố gắng đào bới thông tin cũng không thu thập được gì nên đành bỏ ngỏ. Cô vô cùng xót thương duyên phận của mình – một phụ nữ đã sống cuộc đời độc thân nhiều năm, nay tìm thấy tấm chồng như ý nhưng anh ta cư xử như hạch. Chặng đường chinh phục nhấp nhô bỗng gặp một tên trà xanh lao ra tranh giành, thật đúng là số mệnh chông gai, tình trường lận đận.

Phục Tâm Thần không biết mình đã làm Từ Dương Lựu chướng tai gai mắt, nhưng giờ phút này đây trong lòng hắn tràn ngập sự nghi ngờ.

"Bạch Tầm Bích xảy ra chuyện gì ư?" Phục Tâm Thần nôn nóng nhìn Nhạc Tử Thú.

Nhạc trụ trì thấy hắn quan tâm anh ta như vậy thì cảm thấy không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện. Y nhấc ấm sứ lên, rót cho Phục Tâm Thần một ly trà và nói: "Em uống trà đi, rồi từ từ nói chuyện."

Phục Tâm Thần nâng chung uống một ngụm, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của đối phương.

Nhạc Tử Thú mở lời: "Bạch Tầm Bích ngã gãy chân khi chơi trượt tuyết, giờ đang nằm viện."

Phục Tâm Thần vô cùng ngạc nhiên: "Cái gì?" Tiếp theo nhăn mày lại. "Mùa này mà có tuyết? Anh ta trượt ở đâu?"

Nhạc Tử Thú gật đầu: "Ừm, anh ta trượt ở khu nghỉ mát."

Phục Tâm Thần vẫn ôm đầy thắc mắc: "Tại sao ngài biết điều này?"

"Bạch Tầm Bích là bạn tốt của một tăng nhân chùa Vô Danh. Bọn họ cùng nhau trượt tuyết, khi trông thấy anh ta bị thương thì y vội vàng đưa đến bệnh viện. Để chăm lo cho Bạch Tầm Bích nên y đã xin phép nghỉ dài ngày, vì lẽ đó ta mới biết." Nhạc Tử Thú trần thuật.

"Tăng nhân của quý tự?" Phục Tâm Thần suy nghĩ hồi lâu. "Là Linh Chân à?"

"Linh Chân?" Nhạc Tử Thú cười lắc đầu. "Không phải."

"À…"

"Sao em lại biết Linh Chân?"

"Tôi không biết, nhưng từng nghe Bạch Tầm Bích nhắc về y."

Phục Tâm Thần hồi tưởng về cái lần hắn và Bạch Tầm Bích cùng nhau đến đây. Anh ta đã hỏi Không Mai rằng: Chùa em có một người tên là Linh chân sư huynh, đúng chứ?

Lúc ấy chú tiểu bèn đáp: Linh Chân đang ở hải ngoại chưa về.

Sau đó hắn còn hỏi rằng, vị hòa thượng mà anh ta thích là Linh Chân phải không?

Thế nhưng đối phương lại thẳng thừng phủ nhận.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, đúng là người kia chẳng giống với Linh Chân. Bạch Tầm Bích chỉ hỏi nhắm chừng chứ không chắc chắn như kiểu: Linh Chân có ở đây không hoặc em quen biết Linh Chân chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!