Phục Tâm Thần cảm thấy hoảng loạn, nhưng cũng nhận ra sự hoảng loạn này có chút lỗi thời. Hắn buồn rầu nốc nửa vò rượu đồ mi, mượn hơi men chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Phục Tâm Thần vẫn chưa xỉn quắc cần câu. Dù sao loại rượu tự làm này nồng độ cồn cũng không cao, vừa nếm thử đã ngọt lành dịu mát, bờ môi thoang thoảng vị đồ mi thanh nhã.
Phục Tâm Thần hơi phiền muộn, hắn thấy mình không nên hùng hục uống thứ rượu trân quý ấy như trâu uống nước đìa, hành động báng bổ làm sao cũng như lãng phí tấm chân tình của trụ trì mến tặng.
Khi tỉnh dậy hắn chợt nhận ra đầu mình hơi úng nước, tại sao lại dám tự tin nghĩ rằng Nhạc Tử Thú sẽ đưa tay nhặt nhạnh những gì đã vỡ?
Bởi lẽ hắn từ chối quá lạnh lùng, không hề nghĩ đến thể diện của đối phương mà nhắn tin nói lời tạm biệt! Vậy thì thôi đi, mấy hôm sau còn hiên ngang dẫn Bạch Tầm Bích đến chùa Vô Danh ngắm hoa, đây là hành vi quái quỷ gì?
Phục Tâm Thần càng nghĩ càng phân vân, nếu trước kia chỉ hơi buồn bã thì giờ đây khó chịu gấp mười lần khi phát hiện ra Nhạc trụ trì có niềm vui mới.
Lúc bọn họ hẹn hò nhau, hắn từng đổi mối quan hệ cá nhân trên trang mạng thành Hẹn hò nhưng Nhạc Tử Thú vẫn giữ nguyên trạng thái Độc thân như cũ. Hắn tò mò hỏi lý do, thì y đáp rằng cả hai còn chưa hiểu hết.
Hiện tại thì sao?
Nhạc Tử Thú vừa gặp cô ta nhưng lại chuyển sang Hẹn hò dứt khoát, vậy là họ đã hiểu nhau rồi?
Phục Tâm Thần càng lúc càng hụt hẫng. Lòng dạ hắn rối beng, chốc lát cứ tự trách mình, chốc lát lại đắn đo ghen tỵ với nữ Omega xa lạ.
Sau khi nộp đơn từ chức hắn bèn nghỉ cho hết phép năm, lão sếp cũng chẳng hé răng càm ràm. Hắn có nhiều thời gian rỗi ở nhà, đi ra đi vô hết ăn lại ngủ. Phàm là con người nếu không bận rộn sẽ hay nghĩ linh tinh, càng thêm chú tâm vào những điều vụn vặt. Mọi thứ ngày một đi vào ngõ cụt, tựa như bóng tối u ám bao trùm khắp nhân gian.
Nhưng thái độ chán chường này đã lọt vào mắt bà nội trợ Kiều Dung Dung, vừa nhìn đã biết con trai mình bất ổn nên bà nói bóng nói gió: "Gần đây con nghỉ phép hả? Sao không hẹn Bạch Tầm Bích đi chơi?"
Cái tên Bạch Tầm Bích khiến Phục Tâm Thần trở nên căng thẳng, hắn thuận miệng trả lời: "Cậu ta phải đi làm… cũng không thảnh thơi giống con được."
"Ừ nhỉ." Kiều Dung Dung liếc Phục Tâm Thần một cái, tiếp theo nở nụ cười ngọt ngào. "Vậy thì đưa mẹ đi chùa Vô Danh dâng hương."
"Chùa Vô Danh?" Phục Tâm Thần nghe xong méo mặt. "Tại sao lại đến đó?"
Bà nhoẻn miệng cười: "Ở đây còn chùa nào linh hơn để viếng không?"
Phục Tâm Thần ngẩn ra, hắn quả thật cạn lời với mẹ. Thật ra hắn còn biết một nơi gọi là chùa Chân Tự, nhưng đám sư sãi bên kia thường sang chùa Vô Danh để quấy rầy, sau đó bị võ tăng đánh sưng vù mặt. Phục Tâm Thần đâu thể xua mẹ mình đi "quyên góp" cho đối thủ cạnh tranh của Nhạc Tử Thú?
"Dạ được, vậy mình đi chùa Vô Danh." Phục Tâm Thần gật đầu.
Kiều Dung Dung mặc bộ sườn xám tơ tằm, tôn nên dáng người lả lướt thướt tha và phong thái yêu kiều. Gương mặt tô son điểm phấn, thậm chí còn đánh khối dặm nền nữa. Phục Tâm Thần thấy bà chưng diện lộng lẫy thì vô cùng kinh ngạc: "Mẹ đi dâng hương hay đi uống rượu mừng??"
"Con còn bẻm mép ư?" Kiều Dung Dung lườm hắn, sau đó ngún nguẩy đi đến tủ quần áo của Phục Tâm Thần. "Chẳng trách nhiều năm qua vẫn ế nhăn răng, là bởi vì cách ăn mặc chán chưa từng thấy. Con không biết tạo điểm nhấn cho bản thân gì cả."
"Độc thân thì sao…" Hắn không hề lăn tăn vấn đề này. "Chẳng phải hệ thống sẽ giúp chúng ta sắp xếp?"
Nhắc đến đề tài cưỡng chế hẹn hò thì Phục Tâm Thần trở nên hoảng hốt. Hắn trót "bỏ rơi" Nhạc trụ trì – một người có phẩm chất tốt đẹp, nay đối phương ở bên ai khác mà hắn chỉ biết đứng nhìn từ xa, bởi lẽ ngày xưa đã vô tâm đánh mất.
Kiều Dung Dung lấy vài bộ quần áo từ trong tủ ra, nhìn qua nhìn lại để xem bộ cánh nào phù hợp với Phục Tâm Thần. Bà huơ tay múa chân đo đạc: "Những buổi hẹn lần trước con mặc thế nào đi gặp người ta?"
Phục Tâm Thần đáp lời: "Trong tủ có gì con mặc nấy."
Kiều Dung Dung trợn to hai mắt: "Cũng may con đẹp giống mẹ, không thì ế cho mốc mỏ rồi."
Phục Tâm Thần dở khóc dở cười: "Mẹ nói hay ghê, vừa dìm hàng con vừa có thể nâng bản thân lên tầm cao mới."
Kiều Dung Dung giả vờ tức giận, bà chọn cho Phục Tâm Thần một bộ trang phục thanh nhã, sau đó hai mẹ con đi ra ngoài. Do Phục Tâm Thần có thu nhập thấp nên đi làm ngót nghét gần mười năm nhưng vẫn không mua được xe hơi. Nghĩ đến việc đưa mẹ đến chùa bằng xe buýt thì đúng là hơi bất tiện, vì thế hắn mím môi đề nghị: "Để con đặt Taxi công nghệ rồi mình đi, ngồi xe buýt chen nhau chật chội lắm."
Kiều Dung Dung tươi cười: "Chuyện này dễ thôi, mẹ đã nhờ Nhạc trụ trì gọi tài xế đến."
Nghe xong hắn há hốc mồm vì ngạc nhiên, càng không biết nói gì cho phải.
Một lúc sau, chiếc Audi đã đậu dưới lầu, vị tài xế có gương mặt thân quen vồn vã xuống xe đón tiếp mẹ con bọn họ, còn lịch sự mở cửa mời hai người vào trong. Phục Tâm Thần cất lời chào hỏi: "Đây là chiếc xe tôi từng ngồi lần trước sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!