Phục Tâm Thần đồng ý với Không Mai rằng hôm sau đến chùa Vô Danh lấy rượu.
Phục Tâm Thần không muốn tiểu sa di vất vả chạy tới chạy lui, huống hồ cậu hiếm khi rời khỏi chùa, chỉ e chưa biết đường biết xá. Không Mai còn là trẻ vị thành niên nên hắn chẳng "bóc lột" làm chi.
Quan trọng hơn hết Phục Tâm Thần đang sống cùng cha mẹ, nếu để một tiểu sa di đột nhiên chạy tới đưa rượu sẽ làm cho hai ông bà hoài nghi.
Khi đến chùa Vô Danh đã thấy Không Mai đứng ở cửa từ sớm, hắn nhìn cậu bé có vóc dáng nhỏ gầy nhiều lần đợi chờ mình như vậy, trong lòng đâm ra xấu hổ vô cùng. Hắn ngập ngừng nói: "Xin lỗi vì khiến em chờ lâu, mà em không cần phải…"
Không Mai trả lời trung thực: "Ta luôn sẵn sàng tiếp đón ngài."
Phục Tâm Thần nghiêm túc đánh giá Không Mai, cậu bé lọt thỏm trong chiếc tăng y rộng thùng thình màu xám, thoạt trông quá đỗi đáng thương. Gương mặt bầu bĩnh và trắng ngần, đôi mắt long lanh như hai giọt nước, quả là một cậu nhóc đáng yêu. Phục tâm thần cười hỏi: "Mà em, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Ta vừa tròn mười sáu."
Phục Tâm Thần giật mình: "Em lớn vậy sao? Anh nghĩ rằng em chỉ mười ba, mười bốn tuổi."
Không Mai trả lời: "Thuở nhỏ nhà ta mùa màng thất bát, thiếu ăn thiếu mặc nên hơi còi xương."
Phục Tâm Thần nhìn tiểu sa di bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.
Không Mai lại tiếp tục câu chuyện: "May mắn thay ta được chùa Vô Danh nhận nuôi, bằng không lưu lạc đầu đường xó chợ."
"Chùa Vô Danh nhận nuôi em bằng cách nào?" Phục Tâm Thần tò mò hỏi.
Không Mai hồi tưởng về thời thơ ấu: "Vì cha mẹ thiếu tiền nên muốn bán ta đến nơi mà chế độ nô lệ được hợp pháp hóa, giữa chừng ta được giải cứu bởi Tổ chức cứu trợ trẻ em do chùa Vô Danh thành lập. Kể từ đó ta đến đây làm sa di." Gương mặt Không Mai tràn đầy cảm kích. "Có thể nói trụ trì chính là ân nhân cứu mạng của ta."
Phục Tâm Thần lắng nghe lời tự sự của nhóc con, sau đó lòng buồn man mác: Trông em hồn nhiên, ngây thơ thế thôi, nhưng nào ai biết em đã trải qua một tuổi thơ đầy cơ cực.
Từ đầu chí cuối Không Mai chẳng hề trách móc hay oán hận mẹ cha, cậu chỉ vui vẻ ca ngợi công lao của chùa Vô Danh, tán dương nhà chùa làm từ thiện bằng cả tấm lòng chứ không núp bóng sau một tổ chức rửa tiền nào đó hòng trục lợi, rằng họ đã dùng cả tâm đức để cứu lấy những mảnh đời cơ nhỡ vẫn đang chịu cảnh khốn khổ, đói nghèo.
Phục Tâm Thần thấy mến mộ chùa vô Danh.
Trước đó nghe Nhạc Tử Thú kể về phép thần thông giả mạo khiến hắn luôn cho rằng chùa Vô Danh là một tổ chức lừa bịp tiền của người dân thông qua việc marketing và chạy quảng cáo. Hiện giờ ngẫm lại, lừa thì lừa thật đấy nhưng cũng có công đức bỏ vào. Nếu công đức hiện hữu vậy những chiêu trò tinh vi kia cũng chẳng có gì quan trọng.
Không Mai lại nói: "Rất ít các bậc cha mẹ tình nguyện đưa con đến đây, ta và các tiểu sa di trong chùa đều may mắn, được trụ trì rộng lòng cưu mang."
"Vậy ư?" Phục Tâm Thần chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi quan sát một loạt thì nơi này có rất nhiều tiểu sa di, trái với đa số chùa chiền khác đều là tăng nhân đã trưởng thành.
"Bởi vì Tổ chức cứu trợ trẻ em của chùa hoạt động hiệu quả nên đã giải cứu rất nhiều trẻ mồ côi. Nhưng sau đó các em chẳng biết đi đâu, thế nên nhà chùa nhận về nuôi đó."
"Anh rất ngưỡng mộ sự bao dung này." Phục Tâm Thần gật đầu khen ngợi.
Không Mai vừa phiếm chuyện với Phục Tâm Thần vừa đi khỏi khu vực đông người, cả hai cùng đến một khoảng sân yên tĩnh, nơi được treo bảng "du khách xin dừng chân." Không gian thanh vắng, toát nên cái gọi là Yến đậu bên cửa Phật, hoa cỏ mọc xum xuê.
Phục Tâm Thần vừa bước vào đã thấy một nữ Omega xinh đẹp đi ra, bên cạnh cô là một vị chấp sự. Phục Tâm Thần vẫn nhớ mặt ông ấy, bởi lẽ ông chính là tăng nhân đã tiếp đãi chu đáo khi hắn và nhóm Phong Nhan đến chùa Vô Danh.
Bốn người sóng vai bước qua nhau, để rồi đôi bên khách sáo mỉm cười nhưng cũng chưa nói năng gì. Đợi bọn họ đi khuất, Phục Tâm Thần bèn hỏi Không Mai cho ra lẽ: "Cô gái kia là ai?"
Nét mặt Không Mai vô cùng bối rối.
Phục Tâm Thần ngầm hiểu: "Là đối tượng mới của trụ trì?"
Không Mai gật đầu, song lại ngập ngừng giải thích: "Chuyện này cũng đành chịu, chỉ cần bị hệ thống ghép đôi thì phải gặp mặt nhau. Nếu không phải tuân theo quy định của quốc gia thì trụ trì sẽ không gặp cô ấy."
Phục Tâm Thần nhếch mép buồn tênh, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
Hắn cảm thấy phân bua chỉ thêm sai trái, chi bằng giữ im lặng thì hơn.
Rõ ràng hắn là người đề nghị chia tay, hiện tại mọi thứ đã như mong muốn, nếu còn ghen tuông làm mình làm mẩy thì khác nào đổi lấy sự chê cười? Ngoài ra hắn đã "hẹn hò" với Bạch Tầm Bích, lại từng đưa anh đến đây thưởng thức đào hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!