Chương 26: (Vô Đề)

Đồ mi khoe sắc khắp nơi, hiếm khi bắt gặp khung cảnh tuyệt vời này nhưng Phục Tâm Thần không có tâm trạng để thưởng thức.

Bạch Tầm Bích đi cạnh bên bèn hỏi: "Sao cậu ngắm hoa bằng vẻ mặt buồn xo?"

"Tôi…" Phục Tâm Thần lắc đầu. Hắn không thể giải thích rõ ràng nên đành xuất khẩu thành thơ. "Đồ mi nở lúc trăm hoa lụi, rêu biếc, cây hoang đã phủ đầy. Hoa đào phai úa trong hương xuân, giờ đến lúc đồ mi đua nở. Khi hoa đồ mi nở hết thì mùa xuân cũng trôi qua, nên tôi đem lòng luyến thương là vậy."

"Cậu lại còn Xuân thương, Thu buồn?" Bạch Tầm Bích phì cười, "Tâm hồn văn nghệ văn gừng đến thế!"

Phục Tâm Thần lầu bầu trong miệng: "Dù sao tôi vẫn là một tay bút, con tim lãng mạn lắm chứ đùa."

Bạch Tầm Bích gật đầu: "Hay ghê." Sau đó anh nhìn lên không trung rồi bảo, "Nhưng ngoại trừ dòng thơ cậu vừa đọc thì còn có đôi câu thế này: "Chớ xót thương sắc đào héo úa, đồ mi thược dược vẫn còn thơm." Hoa đào nở xong thì đến đồ mi, đồ mi nở xong thì đến thược dược. Một năm bốn mùa hoa tươi không dứt, cậu không cần than thở lê thê."

(*) Trích từ bài thơ: Chiều xuân thăm vườn của Vương Kỳ, Vũ Minh Tân dịch.

Theo phấn hoa mai, mai đã phai,

Hải đường hồng thắm mới về đây.

Trà mi nở lúc trăm hoa lụi,

Rêu biếc, cây hoang đã phủ đầy.

Phục Tâm Thần mỉm cười: "Xem ra cậu cũng có máu thi ca."

"Đúng vậy, chúng ta đều là những con người có tâm hồn bay bổng, thêm vào xứng lứa vừa đôi, chi bằng kết hôn càng sớm càng tốt." Lông mày Bạch Tầm Bích nhếch cao để lộ ba đôi phần ngả ngớn.

Hắn không ngờ đối phương nhắc tới chuyện cưới xin nên sững sờ vài giây: "Vì sao cậu lại đột ngột nhắc đến vấn đề này?"

Bạch Tầm Bích hỏi ngay: "Tại sao không thể đề cập? Vì đây là chùa Vô danh nên cậu sợ Nhạc trụ trì sẽ nghe thấy ư?"

Phục Tâm Thần nuốt nước bọt: "Ý cậu là gì?"

Anh mỉm cười: "Hình như cậu với Nhạc trụ trì…"

"Đừng nói nhảm!" Phục Tâm Thần phản bác theo bản năng nhưng nét mặt quá đỗi hoang mang đã bán đứng hắn.

Bạch Tầm Bích thấy đối phương chột dạ thì càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, anh chỉ thấy hơi bất ngờ một chút: "Thật sao? Tôi cũng hỏi chơi mà thôi…"

Giờ đây hắn vô cùng ngượng ngịu: "Tôi không thân với ngài ấy."

Anh muốn biết thêm nhiều thông tin nữa, dù sao Nhạc trụ trì cũng là kẻ nổi như cồn ở thành phố vô Danh, y luôn được mọi người ca ngợi là thần tiên giáng thế và tràn đầy sự bí ẩn. Chúng dân nơi đây luôn tò mò về Nhạc Tử Thú, ngay cả Bạch Tầm Bích cũng không ngoại lệ.

Bạch Tầm Bích vốn cho rằng Nhạc Tử Thú là một nhân vật tai to mặt lớn có địa vị khác biệt với anh, nhưng vừa nghe y có liên quan đến Phục Tâm Thần thì lòng hiếu kỳ dâng cao ghê gớm.

Đây cũng không phải là hành vi kỳ lạ, chỉ có thể nói là lẽ thường tình.

Mà Phục Tâm Thần vốn sợ sệt với lẽ thường tình như vậy, hắn không dám tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Nhạc Tử Thú, huống chi đoạn tình duyên của bọn họ bây giờ đã biến thành con số không.

Thấy Bạch Tầm Bích vẫn muốn biết rõ ngọn ngành, Phục Tâm Thần chỉ e không thể ứng phó nên bèn chuyển thế bị động sang chủ động. Hắn vội vàng nhảy vào họng đối phương: "À phải, Linh Chân sư huynh mà cậu hỏi Không Mai là ai?"

Bạch Tầm Bích vừa định hỏi han thì im mồm ngay lập tức.

Phục Tâm Thần cười khì: "Sao đây? Chẳng lẽ là người trong mộng của cậu?"

"Không." Anh phủ nhận ngay tức khắc.

Thái độ quả quyết của anh khiến Phục Tâm Thần hơi ngạc nhiên. Hắn đinh ninh Bạch Tầm Bích sẽ tỏ ra xấu hổ giống mình rồi thừa nhận sự thật, nhưng ngẫm kỹ lại, biểu cảm của đối phương rất ung dung và không hề hiện lên tia dối lừa nào.

Phục Tâm Thần nhắc khéo: "Vậy cậu nhắc anh ta làm chi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!