*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết đã vào cuối xuân.
Bạch Tầm Bích rủ Phục Tâm Thần đến chùa Vô Danh ngắm hoa: "Còn không đi xem, hoa đào sẽ tàn hết."
Phục Tâm Thần định nói hắn ngắm mòn cảnh vật rồi, nhưng rốt cuộc cũng đành im lặng.
Hơn cả thế, nếu hắn và Bạch Tầm Bích cùng đến chùa ngắm hoa thì đúng là có hơi kỳ cục. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm vẫn giục giã từng hồi, vì thế hắn nhất trí với lời mời của đối phương.
Bạch Tầm Bích lái xe đưa Phục Tâm Thần, mãi đến khi quẹo vào bãi đậu xe thì anh sực nhớ ra một chuyện: "Lần đầu gặp nhau, cậu bảo có việc gấp cần ghé đây mà nhỉ?"
Bạch Tầm Bích bỗng nhiên đề cập chuyện này khiến bụng dạ Phục Tâm Thần căng thẳng: "Đúng rồi… tại mọi thứ xảy ra hôm ấy hơi đường đột."
"Không sao." Anh mỉm cười nhẹ tênh, do đã thân quen với Phục Tâm Thần nên không tỏ ra khách sáo. Anh điềm nhiên hỏi: "Cậu nói mình có một người bạn ở chùa Vô Danh, y là tăng nhân à? Nếu tiện thì hôm nay gặp mặt cùng tôi nhé."
Phục Tâm Thần thấy hơi hối hận vì lời bao biện lúc đó của mình, chẳng lẽ bây giờ hắn phải tìm một
-người
-bạn
-là
-thầy
-tu để giới thiệu cho Bạch Tầm Bích?
Phục Tâm Thần ngượng ngịu: "Y đang chuyên tâm tu hành nên…"
Bạch Tầm Bích vừa nghe đã hiểu ý đối phương: "Tôi biết rồi."
Hắn liếc mắt nhìn anh: "Cậu biết gì hử?"
Anh đẩy nhẹ mắt kính gọng vàng, cười mỉm chi: "Cậu thích tăng nhân ấy đúng không?"
Phục Tâm Thần liền chối bay chối biến: "Sao cậu nói như vậy được!"
"Tôi đùa thôi." Bạch Tầm Bích mở cửa xe bước xuống.
Phục Tâm Thần ngồi bên trong nhìn đối phương, hắn dám cá Bạch Tầm Bích không hề đùa. Có thể anh đã phát hiện chuyện gì, nhưng khi thấy Phục Tâm Thần ấp úng mới sửa miệng bảo rằng giỡn chơi.
Cả hai cùng đi về phía rừng đào, Bạch Tầm Bích sóng vai gợi chuyện: "Thật ra thích hòa thượng cũng chẳng có gì ghê gớm… tu xong có thể hoàn tục thôi."
Phục Tâm Thần cáu kỉnh xù lông nhím: "Lúc mới quen tôi tưởng rằng cậu rất phong nhã, ai ngờ lại thích chọc ghẹo người ta."
Bạch Tầm Bích cười cười mà không đáp.
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng thuở ban sơ Bạch Tầm Bích đóng vai một quý ông lịch thiệp, dễ gần, đến khi đi guốc trong bụng nhau mới để lộ thói cà lơ phất phơ có thể hình dung bằng sáu chữ "Lưu manh giả danh trí thức."
Phục Tâm Thần thấy anh vẫn trêu ngươi mình như vậy, không chịu được bèn trả treo: "Còn cậu thì sao? Người cậu thích cũng là hòa thượng?"
"Ồ, chính xác." Anh gật đầu, "Là hòa thượng."
Phục Tâm Thần cứng ngăn kéo một chút, hắn trợn to mắt nhìn đối phương. Chỉ thấy vẻ mặt anh rất điềm nhiên, chẳng biết đang thành thật hay bông đùa… nhưng có vẻ là thật? Phục Tâm Thần rơi vào lúng túng, lúc sau mới e dè hỏi: "Thật ư?"
Bạch Tầm Bích gật đầu rồi thở dài.
Điều đó khiến Phục Tâm Thần ngạc nhiên tột bậc, hắn nương theo lời lẽ của anh mà tìm tòi đáp án: "Cậu bảo tu xong có thể hoàn tục, vậy có gì buồn khổ đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!