Chương 24: (Vô Đề)

Mấy hôm sau, Kiều Dung Dung gọi điện cho con trai để báo tin mừng: "Cha con sắp thăng chức rồi, sẽ chuyển công tác lên thành phố."

"Tốt quá!" Phục Tâm Thần nghe xong cũng vui lây.

Phục Kiến Phong siêng năng và tận tụy trong công việc nhưng chẳng hiểu sao không thể tiến thân, đó cũng là điều ông lấy làm tiếc trên con đường gặt hái thành công của mình. Nói đi cũng phải nói lại, tuy ông hết lòng cống hiến nhưng cách đối nhân xử thế thiếu sự mượt mà nên khó giành được cơ hội thăng quan, huống hồ chuyển đơn vị sang thành phố khác.

"Sao may mắn vậy ta?" Phục Tâm Thần nghi hoặc, đừng bảo cấp trên đột ngột nhận ra năng lực tiềm ẩn của cha mình nhé?

"Cha con phấn đấu nhiều năm, đương nhiên ổng sẽ được đề bạt rồi." Giọng Kiều Dung Dung vô cùng thích thú.

Chẳng bao lâu, hai vợ chồng tay xách nách mang đến thành phố. Bọn họ được hỗ trợ chỗ ở nên không cần chen chúc trong phòng trọ với Phục Tâm Thần, thậm chí ông kêu hắn về ở chung để tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy.

Phục Tâm Thần  nghe lời cha mẹ, hắn quyết định sống dưới mái nhà được chính phủ cấp cho. Khi Bạch Tầm Bích hay tin anh còn chủ động giúp hắn dọn trọ, cũng như tiện đà ra mắt bác trai bác gái. Chuyển nhà xong xuôi, gia đình nhỏ cùng ngồi trên sofa, mặt mũi ai cũng tươi roi rói.

Đối với Phục Kiến Phong, sự lột xác ngoạn mục lần này chính là niềm tự hào to lớn.

Kiều Dung Dung thôi nghĩ về đường công danh của chồng mình, bà bèn đá sang chuyện khác: "Bạch Tầm Bích là đối tượng mới à?"

Phục Tâm Thần ậm ờ thừa nhận.

"Trông cậu ta cũng đàng hoàng tử tế, chắc sẽ hợp với con thôi."

Phục Kiến Phong nhanh nhảu bàn lui: "Nó gầy như que củi, gương mặt cùng lắm to bằng hai ngón tay, có nét nào giống Alpha chứ?"

Kiều Dung Dung trợn đôi con ngươi: "Người ta gọi là nhã nhặn."

"Nó tỏ ra nhã nhặn thì chẳng thế, bà biết trực giác của tôi luôn chuẩn mà."

Phục Tâm Thần im lặng hồi lâu mới hỏi: "Vậy chuyện con và Nhạc Tử Thú cũng dựa vào trực giác của cha?"

Phục Kiến Phong hít hà: "Chẳng lẽ bọn bây chưa chia tay?"

"Đương nhiên đã chia tay." Phục Tâm Thần áy náy liếc ra cửa sổ. "Góc nhìn của cha sắc bén như vậy, gặp ai cũng chê lên chê xuống. Cha đang dùng ánh mắt thẩm vấn phạm nhân để đánh giá mọi người ư?"

"Vốn dĩ nên thế!" Phục Kiến Phong tự cho mình là đúng. "Hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời."

Phục Tâm Thần làm thinh, sau đó rầu rĩ đáp: "Để con nói với Bạch Tầm Bích vậy."

Phục Kiến Phong ngồi thừ hồi lâu mới buột miệng: "Từ từ đã, con cứ tiếp xúc với cậu ta vài hôm. Ốm yếu chẳng sao, miễn tốt tính là được."

Phục Tâm Thần không định từ từ, hắn thừa biết mình không kết mô

-đen Bạch Tầm Bích nên dây cà dây cuống mãi thì cũng tổ phí thời gian. Cuối tuần sau Phục Tâm Thần hẹn gặp mặt anh ta để nói lời xin lỗi, cũng như quyết định kết thúc cuộc Nhân duyên này.

Bạch Tầm Bích không hề ngạc nhiên hay tỏ ra khổ sở, giận hờn; ngược lại thái độ khá là bình tĩnh. Anh nhìn đối phương bằng đôi mắt sáng ngời: "Có chuyện gì chăng?"

Phục Tâm Thần thở dài ngao ngán: "Thật xin lỗi… tôi chưa sẵn sàng để hẹn hò… Hay chúng ta dừng tại đây nhé."

"Ừ, tôi hiểu." Bạch Tầm Bích ung dung đáp. "Cậu có người thương rồi phải không?"

Phục Tâm Thần bị bắt thóp ngay khiến hắn không còn lời nào để nói.

"Lần đầu gặp nhau tôi đã có linh cảm." Bạch Tầm Bích khẽ mỉm cười.

Phục Tâm Thần thảng thốt: "Vậy tại sao…"

"Bởi tôi cũng vậy."

Phục Tâm Thần kinh ngạc không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!