Mùi tâm hương lan ra từ song thưa, tựa như thủy triều xộc vào khoang mũi. Loại nhang này quý ở tỷ lệ hương nhu và hoa nhài, sự pha trộn tuyệt hảo giúp hai mùi thơm hòa quyện vào nhau càng tăng thêm sự nồng nàn vốn có. Sương khói lượn lờ bên tăng bào đỏ thẫm trông hệt như mây trắng vờn quanh.
Hắn ngẩng lên đã thấy Nhạc Tử Thú sáng ngời trong bộ lễ phục đầy uy phong, y chậm rãi đi tới, động tác trang nghiêm mà từ tốn. Vạt áo rũ xuống, phần eo buông lơi, hiển nhiên đang thiếu một chiếc đai lưng phù hợp.
Nhiều ngày không gặp chẳng hề gì, nay vừa tái ngộ mới biết thế nào là xa cách ba thu. Tâm trí của hắn tựa như lá bay theo chiều gió, sự chú ý hoàn toàn rơi vào phần dưới của đối phương.
Nhạc Tử Thú vẫn điềm nhiên như cũ, khắp người toát ra khí chất "thoạt trông nghiêm trang, nhìn kỹ yêu tà." Phục Tâm Thần bị y cám dỗ mất hồn mất vía, môi khẽ hé, cũng quên mất mình chưa mặc đồ xong.
Phục Tâm Thần cúi đầu theo bản năng, hắn cầm chiếc đai lưng dệt kim được đặt sẵn trên bàn: "Nhạc trụ trì, đai lưng của ngài…"
"Em mặc cho ta đi." Nhạc Tử Thú bình thản nói.
Dường như Phục Tâm Thần bị sự trầm ổn của y lấn áp nên suy nghĩ *****ên hiện lên không là câu nghi vấn: Vì sao tôi phải mặc giúp ngài, mà thay vào đó: Chết cha, mình không biết cách mặc.
Phục Tâm Thần ngượng ngùng đáp: "Tôi chưa biết cách thắt đai…"
Nhạc Tử Thú cười tựa không cười nhìn đối phương: "Ngốc."
"Ơ?"
"Ta dạy em thêm lần này." Nhạc Tử Thú lấy trong tay áo chiếc dây lưng màu tím lục lam rồi choàng lên vai Phục Tâm Thần, cùng lúc hắn sực nhớ ra mình vẫn chưa mặc xong quần áo.
Nhạc Tử Thú chỉnh cổ áo hở hang của đối phương, buộc phần eo rộng thùng thình bằng động tác đầy tỉ mỉ, tựa như đang thắt nơ con bướm cho món quà được gói ghém kỹ càng.
Rõ ràng đang mặc quần áo nhưng Phục Tâm Thần còn thấy gợi cảm hơn lúc cởi ra.
Hắn cũng không biết vì đâu nữa.
Nhạc Tử Thú cách hắn rất gần, lúc y vòng tay ra sau để thắt dây lưng cứ như là ôm hắn vậy. Bờ vai rộng lớn tràn ngập mùi rỉ sắt lẫn nước mưa, pheromone hòa vào mùi tâm hương và trở thành thứ hương thơm nồng nàn quyến rũ khác.
Gò má Phục Tâm Thần nong nóng, cơ thể như nén nhang bị sự ngạt ngào hun đúc, mọi thứ dần cháy bùng lên. Thân nhiệt tăng cao khiến Phục Tâm Thần bắt đầu rạo rực, tản ra hương hoa sứ càng dày.
Pheromone cả hai vô cùng phù hợp với nhau, hương hoa đối với Nhạc Tử Thú chính là sự cám dỗ chết người. Mà Nhạc Tử Thú giống như vị cao tăng đắc đạo không hề biết xao xuyến bâng khuâng, y vẫn tập trung thắt dây lưng cho hắn.
Phục Tâm Thần là phàm nhân nên cầm lòng không đặng, hai đầu gối bỗng mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống sàn.
Nhạc Tử Thú thuận thế đỡ lấy eo đối phương.
Lúc này đây hắn mềm như sợi bún.
Nhạc Tử Thú bế hắn lên, đặt hắn nằm trên chiếc sập thấp và êm ái được phủ tơ lụa mềm mại và lót gối ngọc cao sang. Phục Tâm Thần ngả vào giường, cơ thể nóng ran không hề thoải mái. Hắn mất đi lý trí, tựa như Omega bị rối loạn vì sự phóng thích của Alpha, toàn thân lửa đốt từng hồi. Hắn vô thức kéo áo thì phát hiện y phục này được mặc rất kỳ công, đai lưng nhiều vòng thắt nút phức tạp. Mười ngón tay cào cấu lung tung thế mà không mở được nút thắt.
Khéo có khi Nhạc Tử Thú không nhận ra sự bứt rứt của Phục Tâm Thần, y chỉ khẽ khàng ngồi bên cạnh, đùa nghịch với chiếc máy ảnh mini.
——
——
Mưa đã dừng rơi, mặt trời ló dạng, ánh sáng xuyên qua cành đào chiếu vào ô cửa giấy, để lộ một bóng người mỏng manh.
Phục Tâm Thần trợn to đôi con ngươi, đầu óc mơ màng.
Hơi chóng mặt…
Hắn nhập nhèm mở mắt, tay bóp trán và cố gắng chịu đựng cơn đau đầu để hồi tưởng những gì xảy ra trước đó: Mình tới chùa Vô Danh, gặp trụ trì… tiếp theo…
Phục Tâm Thần đột nhiên ngồi dậy, hình như hắn đã phát tình?
Hắn hoảng loạn ngẩng lên, ánh nhìn đóng băng ở Nhạc Tử Thú đang ngồi đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!