Em có tiện nghe máy không?
Nhạc Tử Thú sẽ gọi cho mình?
Phục Tâm Thần hồi hộp, xen lẫn nỗi hồi hộp chính là cảm giác chờ mong. Tựa như…
Hắn vẫn luôn chờ cuộc gọi này.
Tôi tiện nghe máy.
Sau khi gửi tin này đi, hắn ngẩng đầu quan sát Bạch Tầm Bích, bỗng nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện xấu.
"Sao cơ?" Bạch Tầm Bích nhìn sang và nở nụ cười thân thiện.
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt: "Tôi nghe điện thoại đã."
"Được, tôi chờ cậu bên kia." Bạch Tầm Bích chỉ vào băng ghế cách đó không xa, hơn nữa anh còn chủ động nhường đường để đối phương yên tâm nghe máy.
Hắn có thể nhận ra Bạch Tầm Bích là một kẻ chu đáo và hiền lành, pheromone phát ra từ người anh cũng gợi lên phản ứng tương tự như tình yêu. Nếu chưa từng gặp Nhạc trụ trì, hẳn anh cũng là đối tượng sáng giá.
Reng reng reng! Tiếng chuông nhịp nhàng réo rắt khiến tim Phục Tâm Thần đập thình thịch. Hắn vội vàng nghe máy: "Alo?"
"Xin chào Phục thí chủ!" Thanh âm trong trẻo vang lên, Phục Tâm Thần nhận ra giọng của chú tiểu Không Mai.
Chẳng hiểu vì sao người gọi tới không là Nhạc Tử Thú, điều này khiến hắn hơi thất vọng.
"Chào em." Phục Tâm Thần hỏi, "Không Mai đó à?"
"Vâng." Giọng cậu bé tràn ngập niềm vui. "Phục thí chủ biết là ta hả?"
"Đúng vậy." Hắn gật đầu, "Em gọi cho anh có chuyện gì?"
Không Mai giải thích: "Chuyện là vầy, hôm nay trụ trì sẽ làm một pháp sự quan trọng nên cần mặc lễ phục. Khi chuẩn bị gần xong trụ trì phát hiện đai lưng biến mất, ắt hẳn nó nằm ở chỗ ngài, liệu ngài có nhớ chăng?"
Hóa ra cần gấp nên mới gọi cho mình…
Phục Tâm Thần lòng buồn man mác đành phải nói lời xin lỗi: "Trụ trì phải mặc ngay à, là do sơ suất của anh …"
"Đúng rồi, càng sớm càng tốt, giờ ngài có rảnh không?"
Phục Tâm Thần ngó Bạch Tầm Bích ngồi cách đó không xa, hắn không muốn mắc nợ trụ trì nên ậm ừ đáp: "Nếu cần gấp vậy anh…"
"Tuyệt vời ông mặt trời!" Nét mặt Không Mai phơi phới. "Phiền ngài mang đai lưng đến chùa chúng ta."
Sau khi cúp máy, Phục Tâm Thần khéo léo bảo anh: "Ngại ghê, tôi có tí việc…"
Thái độ Bạch Tầm Bích vẫn ôn hòa như cũ, nghe xong anh chỉ mỉm cười: "Được thôi, nhưng cậu muốn đi đâu? Cần quá giang tôi một đoạn chứ?"
Phục Tâm Thần định từ chối vì sợ làm phiền người ta, nhưng Bạch Tầm Bích cứ khăng khăng đưa đón. Nghĩ đến việc trụ trì cần dùng đai lưng gấp, hiện tại trời mưa nên giao thông bất tiện, nếu Bạch Tầm Bích sẵn sàng trợ giúp thì đúng là vẹn cả đôi đường. Vì thế, hắn nói lời cảm ơn với anh rồi ngồi vào xe.
Anh đưa hắn về nhà lấy đai lưng, tiếp theo khởi hành đến chùa Vô Danh với một lòng nồng nàn thiện chí.
"Cậu tới đây có chuyện gấp sao?" Bạch Tầm Bích tìm đề tài tán gẫu.
Phục Tâm Thần úp úp mở mở: "Tôi có người bạn là đệ tử tục gia ở chùa Vô Danh, lần nọ y quên đồ ở chỗ tôi, hôm nay làm pháp sự quan trọng nên cần dùng ngay."
"Vậy anh chàng này cũng hơi cẩu thả." Bạch Tầm Bích cười cười, "Nếu tham gia buổi lễ quan trọng anh ta nên chuẩn bị tư trang ít nhất một ngày, tránh phút chót loay hoay tìm kiếm."
Lời lẽ của Bạch Tầm Bích tựa như tiếng lòng của đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!