Tối chủ nhật, Phục Tâm Thần hẹn Đỗ Vạn Tinh ra ngoài uống bia. Thấy tâm trạng hắn nặng nề thì Đỗ Vạn Tinh bèn hỏi: "Sao vậy? Cậu đã chia tay với đại gia rồi à?"
Phục Tâm Thần mỉm cười bất lực: "Vẫn chưa."
"Rốt cuộc là sao?"
"Cha tôi làm cảnh sát hình sự." Hắn nhếch môi, "Cậu cũng biết mà."
"Biết chứ!" Đỗ Vạn Tinh gật đầu, "Cậu từng kể đấy thôi."
"Cha tôi bảo y có vấn đề về nhân cách." Đầu óc hắn ngày càng nặng trĩu. "Dường như ông đang ám chỉ… y làm chuyện phạm pháp."
Nét cười trên môi Đỗ Vạn Tinh tắt ngúm, gã lập tức trở nên nghiêm trang: "Cậu còn không chia tay cho lành?"
"Ngay cả cậu cũng nói thế?"
"Đúng vậy!" Gã không hề đùa giỡn. "Có điên mới tiếp tục yêu đương!"
Phục Tâm Thần nghẹn đắng.
Cha mẹ can ngăn đến non nước này nhưng hắn vẫn còn nhớ nhung, vậy chẳng phải hắn điên rồi ư?
Đỗ Vạn Tinh giữ vững lập trường: "Tôi đồng tình với cha cậu, gia thế chênh nhau tạm chấp nhận, nhưng nhân cách tồi thì nên tránh xa."
Phục Tâm Thần không ngờ gã lại quả quyết như đinh đóng cột, và ngẫm kỹ thì, nếu tất cả mọi người đều lần lượt khuyên hắn rời bỏ ai kia, phải chăng người ta vốn không phù hợp với hắn?
Phục Tâm Thần tự vấn bản thân, nếu suy xét ở góc độ khôn ngoan thì Nhạc Tử Thú là tuýp người lập dị trên mọi khía cạnh, quả thật hắn nên dè chừng một chút.
Rốt cuộc hắn xin đổi đối tượng dưới sự hối thúc mạnh mẽ của bè bạn và người thân. Sau khi gửi đơn đi, trái tim Phục Tâm Thần như bị khoét một lỗ rỗng tuếch, gió lạnh bất giác lùa vào khiến hắn nghe thấy tiếng gào nơi *****.
Hắn ngồi thừ trong nhà lúc nửa khuya, xung quanh lặng im đến nỗi con thiêu thân bay qua cũng nghe thấy.
Gian phòng hiu quạnh tối om, có chút ánh sáng lập lòe phát ra từ màn hình điện thoại. Nguồn sáng nhân tạo hắt lên mặt Phục Tâm Thần khiến da dẻ thêm tái mét, hắn giương đôi mắt vô hồn, lặng lẽ gửi Nhạc Tử Thú một tin:
Nhạc trụ trì,
Cảm ơn ngài đã quan tâm tôi trong thời gian qua. Nhưng tôi tự thấy bản thân còn nghèo khó, không dám sánh đôi với ngài. Chân thành xin lỗi, vì chúng ta sẽ chấm dứt từ đây. Chúc ngài mau chóng tìm được một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Viết xong đoạn tâm thư, Phục Tâm Thần nhắm mắt và bấm nút gửi đi, thái độ rụt rè như đứa bé duỗi tay chờ cô y tá tiêm một mũi.
Trên thực tế Phục Tâm Thần đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ cho lần ly biệt này, hắn định dùng lời lẽ ấm áp hoặc dửng dưng để từ chối đối phương nhưng giờ đây lại nhát như cáy. Rồi hắn viết ra dòng tin khô cằn suýt thì bất
-lịch
-sự, vì hắn thà đau một lần rồi thôi.
Phục Tâm Thần rất sợ cảm giác giằng xé nội tâm, bởi người mềm lòng thường hay chuốc khổ. Hắn ghét tính cách yếu đuối của mình nhưng không tài nào ép nó mạnh mẽ hơn.
Lời nói Phục Tâm Thần tựa như mũi tên được bắn khỏi dây cung, kể từ đó không còn nằm trong tầm kiểm soát. Muốn ngăn không được, muốn đẩy không xong, cứ thế trơ mắt nhìn mũi tên cắm phập vào hồng tâm.
Nhưng trúng tim ai thì chẳng biết?
"Nơi đây đau quá…" Phục Tâm Thần lẩm bẩm, hắn nằm thao thức và trằn trọc cả đêm.
Hắn chẳng đoán được phản ứng tiếp theo của Nhạc Tử Thú, bởi đối phương luôn vững chải tựa núi tuyết Thái Sơn, ắt hẳn cuộc sống không hề xáo trộn ngay cả khi bị hắn khước từ.
Với tư cách là một người từ chối, Phục Tâm Thần … không gượng dậy nổi, càng không buông xuống được.
"Chán ghê." Hắn vùi mặt vào chiếc gối đầy mùi pheromone, giận sự yếu mềm của bản thân ghê gớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!