Chương 18: (Vô Đề)

Tuy Phục Tâm Thần không hiểu hết lời nói của Nhạc Tử Thú nhưng lại cảm thấy điều đó tựa như viên kẹo ngọt được áo lớp băng mỏng bên ngoài, thậm chí khiến hắn sởn cả gai ốc. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chặp đôi tay đang để ngay ngắn trên đầu gối. Luôn là vậy, mỗi khi căng thẳng Phục Tâm Thần sẽ vô thức nhìn xuống ngón tay hoặc ngón chân – đây là thói quen từ thời thơ ấu.

Mà thời thơ ấu… là gì?

Phục Tâm Thần bỗng dưng hoảng hốt.

Nhạc Tử Thú bảo bóng ma thuở ấu thơ khiến y bị chấn thương tâm lý, rồi hắn chợt nghĩ liệu có phải cơn ám ảnh thời tấm bé của mình còn đáng sợ hơn cả y? Bởi Phục Tâm Thần đã quên sạch những chuyện xảy ra trước 5 tuổi.

Mọi thứ thật kỳ quái.

Nói tóm lại, trẻ em 3 tuổi không nhớ gì là chuyện dễ hiểu, nhưng lên 5 vẫn quên tất tần tật thì hơi bất thường. Ngay từ đầu hắn không ngờ vực quá nhiều về chuyện này, tuy nhiên thái độ mất tự nhiên của cha mẹ đã khiến hắn sinh nghi.

Có một lần Phục Tâm Thần hỏi vu vơ: Ngày xưa con học mẫu giáo ở đâu? thì hai ông bà lo lắng và giữ im lặng.

Phản ứng của bậc phụ huynh thật lạ lùng, họ trở nên nhạy cảm khi hắn nhắc đến đề tài "thơ ấu." Những gia đình khác luôn thích tán gẫu với con cái về tuổi thơ, người lớn trong nhà sẽ mỉm cười và nói: Hồi nhỏ con thích ăn cái này, con hay chơi đùa ở đằng kia; hoặc con còn nhớ không, đây là nơi con từng đến… Nhưng cha mẹ Phục Tâm Thần chưa bao giờ nói như vậy.

Bọn họ chưa từng ôn lại kỷ niệm cùng Phục Tâm Thần.

Từ trước đến nay hắn hiền như đất, thậm chí bị Phong Nhan tỏ ra láo toét, xấc xược nhưng vẫn cố gắng đối xử lịch thiệp với cậu ta, lẽ hiển nhiên hắn sẽ không hỏi khó hai ông bà. Trông thấy sự buồn bã và âu lo của họ, Phục Tâm Thần tự giác không đề cập đến chủ đề kia.

Hắn lờ mờ đoán được lúc nhỏ đã xảy ra một chuyện chẳng vui vẻ gì, chắc chắn rất  nghiêm trọng nên cha mẹ mới căng thẳng như vậy, và có khi cũng chính là nguyên nhân dẫn đến việc hắn mất đi trí nhớ.

Quá khứ xem ra không biết thì tốt hơn.

Tuy bảo không tò mò là giả, nhưng bản tính sợ sệt ưa trốn tránh đã đè bẹp lòng hiếu kỳ của hắn. Việc mạnh dạn bóc trần sự thật và bước ra khỏi vùng an toàn luôn đối chọi lẫn nhau, những người gan góc dám nghĩ dám làm sẽ trở thành nhà thám hiểm tài ba, nhưng nguy cơ tử vong là rất lớn. Kẻ nhát gan thu mình trong vỏ ốc chắc chắn không làm nên trò trống gì, ấy vậy có xu hướng sống thọ hơn.

Phục Tâm Thần nhận thấy bản thân nằm ở vế sau. Hắn cứ trôi lênh đênh theo dòng suy tư, tựa như hoa đào rụng rơi trước lầu nhỏ.

Tách! Tách! Tiếng máy móc vang lên cắt ngang sự đăm chiêu vô tận của Phục Tâm Thần.

Hắn ngẩn ngơ giây lát, quay đầu mới nhận ra đó là âm thanh phát ra từ ống kính.

Trên tay Nhạc Tử Thú cầm một chiếc máy chụp hình.

Phục Tâm Thần rất ngạc nhiên: "Ơ trụ trì…"

Thật lòng thì Phục Tâm Thần thấy khung cảnh trước mắt vô cùng kỳ quái, có lẽ trong ấn tượng của hắn Nhạc Tử Thú chưa từng chạm vào bất cứ thiết bị hiện đại khoa học kỹ thuật nào. Nay bất thình lình sử dụng máy ảnh DLSR, cứ như y du hành xuyên không gian và thời gian vậy…

(*)Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (Digital single

-lens reflex camera).

"Ngài lấy ở đâu thế?" Phục Tâm Thần thắc mắc.

"Ở kia." Nhạc Tử Thú chỉ về phía sau bàn trà. "Thật ra ta mới bắt đầu học nhiếp ảnh, vẫn chưa thông thạo lắm, vì vậy ta chọn mua cấu hình cơ bản."

Y đang cầm một chiếc SLR mini điều khiển bằng cảm ứng. Màn hình cảm ứng có thể xoay góc rộng, thoạt trông sử dụng rất dễ dàng. Hơn nữa dòng máy được thiết kế thon gọn giúp Nhạc Tử Thú thuận tiện cầm nắm chỉ với một bàn tay.

Phục Tâm Thần bối rối: "Vậy… vừa nãy ngài chụp gì?"

Nhạc Tử Thú trả lời: "Em."

Rồi y phóng khoáng đảo màn hình để Phục Tâm Thần có thể nhìn thấy bức ảnh vừa được chụp: Trong khung ảnh, Phục Tâm Thần hơi cúi đầu, nét mặt quá đỗi hoang mang tựa như chàng ngố rừng nào đó.

Phục Tâm Thần hơi ngượng ngịu: "Sao ngài lại đột nhiên chụp tôi…"

"Chụp bất ngờ mới đẹp." Nhạc Tử Thú đáp. "Đó mới là em của thường ngày."

Phục Tâm Thần đâm ra khó hiểu: "Nhưng mà…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!