Chương 13: (Vô Đề)

Trong phòng thay đồ, Phục Tâm Thần nói vọng qua cánh cửa: "Nhạc trụ trì, ngài nghe thấy tôi nói không?"

"Ta đang nghe." Nhạc Tử Thú hỏi vọng vào. "Sao vậy?"

"Tôi muốn hỏi Hoa gian tạ có chỗ tẩy rửa không? Quần áo dơ cả rồi, tôi tính tắm gội một thể." Nhưng ý định thực sự của Phục Tâm Thần là: Nếu mình tẩy trần rồi sẽ được phép đụng chạm Nhạc trụ trì thoải mái…

"Phía sau bức bình phong có một cánh cửa, bước vào là nhà tắm."

Phục Tâm Thần vừa quay đầu đã thấy tấm bình phong làm bằng gỗ tần bì, chỉ cần vòng ra sau là đến phòng tắm. Hắn tắm táp một phen, trở ra trông thấy Không Mai đứng bên cạnh. Cậu bé cười: "Quần áo bẩn cứ đưa cho ta giặt."

Phục Tâm Thần nói lời cảm ơn, khi quay lại trà thất đã thấy Nhạc Tử Thú chễm chệ ngồi. Hắn bèn trêu một câu: "Tôi gặp Không Mai nữa rồi, nhóc con chuyên hầu hạ ngài nhỉ?"

"Không phải chuyên hầu hạ ta," Nhạc Tử Thú trả lời. "Mà là chuyên hầu hạ thí chủ."

Phục Tâm Thần sửng sốt: "Hử?"

"Mời ngồi."

Phục Tâm Thần an tọa, bỗng dưng nhớ đến một chuyện khá hay ho, bèn vọp miệng hỏi: "Chúng ta sẽ ở đây à? Còn những người khác thì sao, chẳng phải ngài đã đồng ý thưởng trà với Phong Nhan sau giờ Ngọ?"

Thành thật mà nói, Phục Tâm Thần vẫn canh cánh trong lòng vấn đề này. Phong Nhan tỏ ra đắc ý khi có được danh bạ của Nhạc Tử Thú, lại còn khoe khoang mời y uống trà chiều thành công. Tuy Phục Tâm Thần không nói toạc móng heo nhưng vẫn băn khoăn trong suy nghĩ, Nhạc Tử Thú dường như không hiểu điều đó, chỉ bảo: "Không sao."

Câu trả lời chưa phải đáp án chính xác nên Phục Tâm Thần tiếp tục hỏi dồn: "Không sao ư? Nhưng trước đó ngài đã hứa… Hay ngài cứ nhắn tin hủy hẹn với cậu ta, miễn cho đối phương nôn nao chờ đợi."

Phục Tâm Thần nói xong thì cảm thấy hơi não nề, cứ như hắn đang ghen tuông không bằng. Hắn chột dạ liếc nhìn Nhạc Tử Thú, nhưng y vẫn điềm nhiên như cũ, phớt lờ chuyện kia.

Phục Tâm Thần chợt nghĩ, cũng đúng thôi, Nhạc trụ trì thông tuệ mọi thứ nên sẽ không bận tâm cảm xúc nhỏ nhen thế này. Có lẽ lòng dạ hắn quá hẹp hòi nên mới buồn phiền đến vậy.

Nhạc Tử Thú đáp: "Ta không có danh bạ của cậu ta, phiền thí chủ gửi tin nhắn giúp."

"Ngài không có à?" Phục Tâm Thần vô cùng kinh ngạc, điều này vốn không khớp với lời nói Phong Nhan… cậu ta bảo…

Sáng nay Phong Nhan cực kỳ vênh váo khi nhắc đến Nhạc Tử Thú, mà giờ trụ trì xác nhận rằng chẳng dính líu gì đến cậu ta.

Không đợi Phục Tâm Thần nghĩ thông, Nhạc Tử Thú bèn giải thích: "Cậu ta hỏi ý thông qua chấp sự, cũng không liên lạc trực tiếp với ta."

"Thì ra là vậy…" Phục Tâm Thần tỏ tường. Phong Nhan vốn không có phương thức liên hệ với trụ trì, chỉ đành dò hỏi chấp sự mà thôi. Nhưng vì nâng cao sĩ diện bản thân nên cậu ta cố tình nói mình đã mời được Nhạc trụ trì uống trà chiều.

Phục Tâm Thần cười thầm trong lòng. Hóa ra Phong Nhan chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn không cần tủi thân mới phải.

Nhạc trụ trì bỗng mở miệng: "Hai hôm nay thí chủ vất vả thật."

Phục Tâm Thần không ngờ đối phương sẽ nhắc tới chuyện này, ngẩn người hồi lâu bèn nói: "Thưa không, việc chính của tôi là viết báo, lần này nhân lực thiếu thốn nên tôi mới làm thay."

"Ừ." Nhạc Tử Thú lại bảo. "Doanh nghiệp này có quy mô nhỏ, chính sách phúc lợi vẫn còn hạn chế, thí chủ chắc chắn nó phù hợp với mình sao?"

Phục Tâm Thần thở dài: "Thật ra cũng tạm thôi, nhưng trên đời này không có chỗ nào hoàn mỹ hết. Tôi cũng muốn công việc nhẹ lương cao, nhưng vấn đề là làm sao tìm được?"

"Vừa hay, ta đang có công việc tương tự."

Phục Tâm Thần hơi giật mình: "Dạ?"

"Bộ phận Marketing của chùa Vô Danh đang có kế hoạch tuyển người, thí chủ có thể cân nhắc ứng tuyển."

"Làm vậy… tốt không ngài?"

Nhạc Tử Thú đoán ra nguyên nhân ẩn đằng sau sự ngập ngừng kia: "Thí chủ nghĩ mình dựa vào mối quan hệ để luồng lách, thiếu công bằng nên không vui?"

Phục Tâm Thần vội lắc đầu: "Ý tôi nào phải thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!